Từ qua trưa tới giờ, Lý Chí đều trưng ra vẻ mặt tuấn tú vững vàng, liền ngay cả Trần tỷ muốn vội vàng làm mối cũng thức thời không dám tới tìm hắn nói chuyện. Đợi cho tới thời gian tan tầm, tất cả mọi người đã rời đi, Lý Chí đem chân gác lên trên bàn, chờ cửa văn phòng của nam nhân mở ra.
Lý Chí liền duy trì tư thế này đợi 30 phút, vẫn không thấy người đi ra, Lý Chí chẹp chẹp miệng.
Trong văn phong của nam nhân có mành cửa chớp, bên ngoài nhìn vào không thấy được tình huống bên trong, nhưng mà Nghiêm Mộ Thanh từ bên trong chỉ cần xốc lên một kẽ hở nhỏ thì liền có thể thấy rõ ràng được tình cảnh bên ngoài.
Tượng tượng được bộ dạng nam nhân nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn lén chính mình, Lý Chí nhịn không được cười lên tiếng.
Không muốn tiếp tục cùng Nghiêm Mộ Thanh kéo dài như vậy, Lý Chí đi tới trước cửa văn phòng của y, gõ cửa phòng.
“Nghiêm tổng?”
Bên không không có ai trả lời lại.
Giả bộ với tôi? Lý Chí nhíu mày, đè nén tức giận lại gõ cửa hai ba cái, Nghiêm Mộ Thanh nhốt mình bên trong vẫn không lên tiếng. Hao hết toàn bộ kiên nhẫn, Lý Chí chuyển động tay nắm cửa.
A, khóa…
Lý Chí đi tới trên bàn của Trần tỷ, cầm lấy một chiếc cài áo hình hoa, dùng kim băng trên cài áo hai ba cái liền mở được cửa văn phòng của Nghiêm Mộ Thanh.
Nghiêm Mộ Thanh vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Chí đứng ở cửa phòng, vẻ mặt lộ ra bối rối, giây tiếp theo lại hồi phục bộ dạng đứng đắn.
Y cầm lấy bút ở trên bàn, che giấu những chữ viết và ký tự lung tung trên bản ghi chép trước mặt, “Lý Chí, có chuyện gì?”
Lý Chí cười lạnh, “Nghiêm tổng thời điểm lần trước tới trước cửa, không phải nói rằng đã cùng Lâm Lị Lị chia tay sao?”
Nghiêm Mộ Thanh sửng sốt một chút: “Cậu thấy rồi?”
“À, chỉ là nhìn thấy hình ảnh tình chàng ý thiếp mà thôi.”
Nghiêm Mộ Thanh nâng tay phủ lên trên cái trán, “Tôi cùng Lị Lị thật sự đã chia tay, cô ấy hôm nay tới chính là để nói cho tôi biết rằng cô ấy đã có bạn trai mới, về sau này sẽ không tới tìm tôi nữa… Tôi, chúc phúc cho cô ấy mà thôi.” Sau khi nói xong lại cảm thấy được bản thân không cần phải hướng nam nhân giải thích, lập tức nhanh chóng ngậm miệng.
Lý Chí nói, “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu?” Hắn chậm rãi hướng Nghiêm Mộ Thanh đi qua, quanh thân đều mang theo khí tràng mù mịt, “Cậu nói cậu là bằng hữu của tôi, sau đó lại ở trước mặt bao nhiêu người trong trường bảo tôi là đồ nông thôn, cút đi; cậu nói cậu cùng Lâm Lị Lị chia tay, mới vài ngày đã nhân tiện bắt tay uống café.” Hai tay của hắn chống lên trên tay vịn ghế mà Nghiêm Mộ Thanh đang ngồi, “Cậu một đại nam nhân như vậy, bị