Bị nam nhân trên người gần như thô bạo xé rách đầu v*, Nghiêm Mộ Thanh một tay che khuất đi hai mắt, ý đồ muốn trốn tránh sự thật vừa mới phát sinh.
Ở trong văn phòng của mình xem GV, còn bị nam nhân phát hiện.
Lại có giải thích như thế nào cũng sẽ không có người nào tin.
….
Nghiêm Mộ Thanh từ nhỏ tới lớn vẫn là bạch mã vương tử trong mắt nữ sinh, người bộ dạng đẹp trai, trong nhà có tiền, còn mang theo một cỗ thân sĩ tao nhã, trong trường các cô gái mỗi ngày đều hi vọng có thể được đứng bên người của y. Chính là bất hạnh của gia đình khiến cho Nghiêm Mộ Thanh hoàn toàn không tin tưởng vào tình yêu thuần túy.
Cha của Nghiêm Mộ Thanh từ nhỏ trong nhà có tiền, sau khi trưởng thành, trong nhà cho ông một món tiền để ông tự chủ gây dựng sự nghiệp. Phỏng chừng cũng do vận khí tốt, Nghiêm Khiếu Văn lựa chọn ngành bất động sản được ưa chuộng nhất thời gian đó, ngắn ngủn vài năm sau đã không cần tới sự trợ giúp ở trong nhà, hơn nữa bắt đầu có danh khí trong ngành. Cha mẹ của mẹ y đều là giáo sư, tuy nói coi như thế gia thư hương, nhưng mà điều kiện cũng không thể so với cha của y. Cố tình hai người trẻ tuổi lại không phải nàng không cưới làm vợ, không phải chàng không lấy làm chồng, trong nhà căn bản không ngăn cản được.
Nghiêm Mộ Thanh sinh ra không tới ba năm, tranh đấu trong nhà không lại không tránh được bạo phát. Cha thích xem ca kịch, hi vọng vợ mình có thể dùng đồ trang điểm cao quý, áo khoác ngoài da lông tinh xảo, đem cách ăn mặc bản thân trở thành giống như một phu nhân thượng lưu. Mẹ lại tin tưởng rằng mỗi phân tiền sẽ không duyên không cớ mà tới, vẫn như trước mỗi ngày cũng người bán hàng rong trong chợ thức ăn chặt chém giá cả tới không được không ngừng.
Vì thế cha rốt cuộc chịu không nổi, tìm một vị quý tiểu thư chân chính trong xã hội thượng lưu, một cước đem mẹ đạp đi.
Mẹ ôm y khóc một đêm, ngày hôm sau ngồi máy bay bay qua Mỹ.
Châm chọc chính là, nữ nhân kia cùng cha, mặc kệ cố gắng như thế nào cũng không sinh được đứa nhỏ, cho nên Nghiêm Mộ Thanh liền có được vòng hào quang con trai độc nhất của Nghiêm Khiếu Văn, một đường lớn lên dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác.
Những cô nương đáng yêu ôn nhuận này, y sợ tổn thương tới đối phương, cho nên vẫn luôn kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi). Sau lên đại học mới cảm thấy tuổi mình cũng không kém lắm, dần dần cùng Lâm Lị Lị tạo dựng tình cảm.
Năm ấy đại học, ông ngoại phá sản, mẹ cầu hết tất cả thân thích bằng hữu, rơi vào đường cùng liền gọi điện thoại cho Nghiêm Mộ Thanh. Nghiêm Mộ Thanh không chút phân vân, lấy một chút tiền liền chuyển vào trong sổ tiết kiệm của mẹ mình.
Tuy nói đưa tiền cho con trai dùng không chút keo kiệt, nhưng mà Nghiêm Mộ Thanh từ xưa tới nay không phải người có tính cách tiêu loạn tiền. Nghiêm Khiếu Văn vẫn không nhịn được liền tra xe ghi chép chuyển khoản của con trai.
Vì thế, buổi sáng thi đấu hữu nghị bóng rổ ngày hôm đó, Nghiêm Mộ Thanh mang theo đồng phục, bị cha mình ngăn cản.
“Nếu mày không phải con tao, mày mẹ nó cái gì cũng không phải!” Nam nhân nổi giận, nói lời không chút lựa chọn.
Nghiêm Mộ Thanh hé ra khuôn mặt lạnh lùng, “Tôi không hiếm lạ.”
Thời điểm xoay người rời đi, còn có thể nghe thấy được nam nhân phẫn nộ rít gào, “Mày cút đi cho tao! Cút đi tới chỗ mẹ của mày ấy. Mày mẹ nó có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền đi, cũng đừng nghĩ tới tao đây sẽ giúp đỡ mày!”
Trong ngày hôm ấy, cả ngày sắc mặt của Nghiêm Mộ Thanh đều lạnh lùng rét buốt như băng,