Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Đài truyền hình XXX.
Hậu trường.
Sau khi sắp xếp xong đạo cụ, hai sinh viên đang học đại học điện ảnh đến đây thực tập nghỉ ngơi trò chuyện với nhau nhân thời gian nghỉ ngơi, chủ đề chính xoay quanh các hotgirl đang ở trong phòng nghỉ.
“Cậu có thấy cái cô A đó không, ảnh trên mạng được chỉnh sửa quá tay, mặt thật trông chẳng tự nhiên gì cả, silicon đắp trên mặt nhìn cứng ngắc.”
“B trông lùn ghê, không phải trên mạng cô ta bảo mình 1m65 sao? Cô ta mang giày cao gót rồi cũng không cao hơn tôi bao nhiêu.”
“Nhạc Quỳnh Quỳnh đâu? Cậu thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa? Lúc nãy tôi có rời đi một lúc, không biết có đẹp như trên mạng không nữa?”
“Nãy tôi có thấy, đẹp lắm, khuôn mặt trông cũng rất tự nhiên, trắng trẻo trẻ trung thon thả lắm, tỉ lệ vóc dáng cân đối, mắt nhìn của giới nhà giàu quả nhiên không lừa người, chỉ có điều khí chất cũng bình thường thôi, không phóng khoáng lắm.”
Nữ đồng chí Nhạc Quỳnh Quỳnh bị người khác đánh giá là không đủ phóng khoáng hiện đang đợi tập duyệt ở hậu trường.
Lúc đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh còn tưởng mình phải dùng chung phòng nghỉ với người khác, nhưng không ngờ khi đến đài truyền hình, nhân viên công tác lại đưa cô đến phòng nghỉ đơn.
Ninh Tây Cố vốn là khán giả cũng vô cùng tự nhiên mà đi vào theo, nhà cậu là bên tài trợ cho chương trình này, đã đánh tiếng trước rồi, đợi đến lúc sắp bắt đầu cậu mới quay về vị trí khán giả.
Vì vậy Ninh Tây Cố luôn ở bên cạnh cô đến phút cuối mới từ từ rời đi.
Vị trí ngồi của cậu ở chính giữa, tầm nhìn vô cùng tốt.
Cậu đã nhìn qua thứ tự xuất hiện, Nhạc Quỳnh Quỳnh xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, phải đợi rất lâu mới tới lượt Nhạc Quỳnh Quỳnh xuất hiện.
Khán giả rất nể mặt mà phối hợp hô lớn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười tươi xuất hiện, mới bước lên sân khấu cô bị vấp một cái, suýt chút nữa là ngã lăn ra đất, cũng may mc đỡ được cô, khiến mọi người có mặt ở đó được phen cười đau cả bụng, Ninh Tây Cố cũng không nhịn được bật cười.
Da mặt cô phải nói là khá dày, dường như đang nhỏ giọng nói “Cảm ơn” với người mc.
Cô đứng yên vị trên sân khấu.
Ánh đèn chiếu lên người cô, Ninh Tây Cố nhìn cô đến mê mẩn, cậu không biết dưới ống kính Nhạc Quỳnh Quỳnh có đủ đẹp hay không, nhưng trong mắt cậu dạo này cô càng ngày càng đẹp.
Vẻ đẹp của cô không giống như đóa hoa được nuôi trong nhà kính mà là đóa hoa sinh trưởng giữa đất trời bao la, ngoan cường mà tự do, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Tưới cho cô ít nước, cô đã có thể bung nở rực rỡ, cho dù không có, cô vẫn có thể vui vẻ sống tiếp.
Cô đặc biệt như thế đó.
Ninh Tây Cố cười cười, nhưng nụ cười đó lại nhạt dần.
Vừa nghĩ đến việc sắp phải rời xa cô, cậu không tài nào cười được nữa.
Tiết mục ghi hình xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đến gặp cậu, bọn họ định nghỉ một đêm ở khách sạn, hôm sau lại đi máy bay về.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa gặp cậu đã hỏi: “Cậu buồn ngủ rồi phải không? Chị thấy cậu cứ ngẩn người suốt.”
Có lúc, Ninh Tây Cố rất sợ sự nhạy cảm của Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ có điều sau đó cậu lại nghĩ, có thể là do cậu có tật giật mình cũng nên.
Rõ ràng cậu biết Nhạc Quỳnh Quỳnh có tính cách đơn bào, cô gần như dựa vào cung phản xạ cột sống để sinh hoạt, cô không làm ra được những việc vòng vo quanh co.
Ninh Tây Cố nói dối rằng: “Hơi buồn ngủ, chúng ta đến khách sạn đi! Chị mệt không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tinh thần sáng láng nói: “Chị không buồn ngủ, bây giờ chị lại vô cùng tỉnh táo.”
Trong phòng giường đôi lớn của khách sạn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói không buồn ngủ chút nào mới vừa tháo trang sức, tắm rửa xong, đặt đầu xuống gối là ngủ luôn, ngủ vô cùng ngon.
Người nói rất buồn ngủ là Ninh Tây Cố lại không ngủ được, một mình buồn rầu.
Cậu muốn vươn tay qua ôm Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng mới ôm được một lúc, Nhạc Quỳnh Quỳnh mắt vẫn nhắm nghiền nhấc tay đẩy cậu ra, nói mớ: “Nóng quá đi…”
Ninh Tây Cố sờ sờ phần cằm bị cô đụng trúng, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cậu không nhịn được mà nghĩ, nếu Nhạc Quỳnh Quỳnh biết chuyện cậu vẫn luôn giấu cô việc định chia tay, với tính cách có chút thô bạo của cô, chắc sẽ tát cậu một cái đấy nhỉ? Chắc sẽ thế!
Cũng không biết cậu ngủ quên mất từ lúc nào.
Đến lúc phản ứng thì cậu đã đang nằm mơ.
Ninh Tây Cố mơ thấy lần đầu cậu gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi bên quầy bar, vừa uống rượu vừa khóc.
Doãn Tiểu Thiền nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lau nước mắt: “Cậu cứ để tớ khóc một lúc đã, khóc xong rồi thôi, tớ chia tay với Cừu Tuấn còn khóc mấy ngày, tớ thấy mọi người nên được đối xử bình đẳng, cũng nên vì Ninh Tây Cố khóc hai ba ngày chứ!?”
Là ý gì?
Bọn họ đã chia tay rồi sao? Hơn nữa còn nói cái gì mà khóc hai ba ngày, tình cảm giữa bọn họ chỉ cần khóc hai ba ngày là xóa nhòa được sao?
Lòng Ninh Tây Cố nóng như lửa đốt, đi lên trước hỏi cô: “Chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ: “Cậu đừng có lôi lôi kéo kéo tôi, vừa nhìn thấy cậu là tôi lại thấy chán ghét.
Không phải cậu ra nước ngoài rồi sao? Không phải cậu thấy tôi không xứng với cậu à? Vậy cậu cút thật xa cho tôi! Cậu thật sự cho rằng tôi thích cậu lắm à?”
Ninh Tây Cố vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị người đứng bên cạnh chen lấn, có rất nhiều người đàn ông không biết từ đâu xông tới, ân cần vây quanh người Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Số đàn ông mơ ước có được cô nhiều vô số kể, cậu chỉ cần không trông kỹ một chút đã có người nhân cơ hội xông vào.
Nhưng có một việc cậu rất rõ.
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ngừng khóc, trên mặt nở nụ cười thật tươi, cô ngẩng đầu nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, hình như hai người họ tính tay trong tay rời đi.
Ninh Tây Cố vội vàng đến ngăn cô lại: “Không thể như vậy được, chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nực cười nói: “Không thể thế nào? Chúng ta đã chia tay rồi, cậu còn lo tôi có yêu đương với người đàn ông khác hay không hả? Cậu quản được tôi sao? Tôi thích yêu ai thì yêu người đó.”
Ninh Tây Cố sốt ruột đến mồ hôi túa ra đầy trán: “Chị, chị từng nói muốn kết hôn với em, sao nhanh như thế đã ở bên người khác rồi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lạnh lùng hừ một, lạnh đến mức khiến cậu có cảm giác như bị băng đâm vào tim: “Tôi từng nói thật, nhưng cậu thì sao? Cậu hoàn toàn không muốn kết hôn với tôi.
Yêu đương chỉ có hai loại kết cục, một là chia tay, một là kết hôn, nếu chúng ta không thể kết hôn vậy thì chỉ có thể chia tay thôi, không phải sao? Ninh Tây Cố, sự thanh cao ngạo mạn của cậu đâu hết mất rồi, không giống cậu chút nào cả.”
Đúng vậy.
Đây không phải là điều cậu mong chờ sao? Chia