Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Cơn tức không biết từ đâu xuất hiện chạy dọc từ ngực lên đến đỉnh đầu, Ninh Tây Cố phản bác nói: “Những lời bố nói đều là ý nghĩ một chiều, cô ấy là một cô gái tốt có gia thế trong sạch.
Bằng cấp không cao thật, nhưng cũng coi như là bằng đại học chính quy, con thấy không có gì là không tốt cả.
Cô ấy dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, không có gì là không sạch sẽ cả.
Còn về việc bao nuôi, chỉ là hiểu lầm thôi.
Chẳng lẽ chỉ cần yêu đương với người có tiền thì mối quan hệ đó là bố nuôi sao? Bố đừng nói khó nghe như thế.”
Ông Ninh cảm thấy cậu đã bị tẩy não, không chấp nhận ý kiến của cậu, chỉ đáp qua loa: “Ừ, bố biết con sẽ trả lời bố như thế, vậy nên trước nay bố không muốn nói với con về vấn đề này.
Bây giờ tạm thời bố không muốn đóng vai người ác chia rẽ uyên ương, con đang trong thời kỳ trẻ tuổi phản nghịch, bố mà làm theo cách đó thì chỉ phản tác dụng, thúc giục tâm lý phản nghịch của con mà thôi.
Cho dù con chỉ thích con bé ba phần, nhưng vì phản đối ý kiến của bố mà lầm tưởng bản thân yêu con bé đến bảy phần.”
“Bố không coi thường Nhạc tiểu thư.”
“Ngược lại, bố rất nể phục một cô gái thôn quê như con bé có thể đi đến được ngày hôm nay, trở thành một nữ doanh nhân có chút thành tựu.”
“Nhưng hai con không xứng với nhau, những việc khi hai con ở bên nhau bố cũng biết đôi chút, cũng không phải một đoạn tình cảm đáng khoe khoang gì, vừa mới bắt đầu đã là một câu chuyện hoang đường, dưới tình huống như thế mà quyết định bạn đời của mình là một hành vi rất không lý trí.
Vậy nên bố không thể nào tán thành.”
Giọng nói ông chậm rãi ung dung.
Thế nhưng, khi ông nói hai từ “Nể phục”, trong giọng nói tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Mặt Ninh Tây Cố lúc trắng lúc đỏ: “Bố điều tra con?”
Bố cậu trả lời: “Cho dù bố nói bố không điều tra thì con cũng không tin đúng không? Đã nói đến mức này rồi, con cứ mãi chấp mê bất ngộ, nên bố chỉ đành ngả bài với con.”
“Việc này không thể trách cô ấy, bố à, ban đầu là do con nhiệt huyết sôi trào.” Ninh Tây Cố nói: “Cô ấy muốn từ chối con.
Cô ấy không phải một người phụ nữ tùy tiện, cô ấy chỉ cảm thấy tò mò thôi.”
Ninh Tây Cố hít sâu một hơi, nói: “Gia thế không thể thay đổi, từ khi sinh ra đã được quyết định rồi.
Nếu như cô ấy ra nước ngoài du học, nâng cao bằng cấp, có phải cô ấy sẽ xứng với con?”
Ông Ninh cười nói: “Con bé còn lớn hơn con năm tuổi đấy, so với con thì lớn hơn nhiều.”
Ninh Tây Cố: “Con không cảm thấy việc cách biệt năm tuổi này có vấn đề gì cả.”
Bố cậu hoàn toàn không để tâm đến lời cậu nói, cười như chế nhạo, giọng nói mang vẻ khinh miệt: “Con bé quấn lấy con đòi kết hôn sao?”
Ninh Tây Cố: “Không phải…”
Còn chưa nói hết câu, cậu đã bị những lời răn dạy của bố mình chặn họng: “Ý của bố là, chưa chắc con bé đã dùng cách hỏi trực tiếp, mà dùng cách thông minh hơn, để con nghĩ tới những việc liên quan đến kết hôn.
Con cảm thấy một đứa trẻ ngây ngô như con thắng được một người có tình sử phong phú, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như con bé sao? Con cho rằng con bé ngốc, chưa chắc con bé đã ngốc thật.
Nếu thật sự ngốc thì con bé có thể kiếm được số tài sản đó sao? Đừng để bị lừa.
Suy nghĩ cẩn thận lại đi, đứa con trai ngốc của bố.”
Trong lòng Ninh Tây Cố dâng lên cảm giác bất lực.
Cho dù cậu có giải thích thế nào, bố cậu chỉ coi như cậu bị mấy tên bán hàng đa cấp tẩy não, không nghe lọt tai những lời cậu nói.
Cậu không hề nghi ngờ Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Về việc Nhạc Quỳnh Quỳnh là một cô gái ngốc thì không có gì phải nghi ngờ, thậm chí có lúc cậu tưởng tượng Nhạc Quỳnh Quỳnh quá thông minh mới là điều kỳ lạ
Không, không phải ngốc.
Cô chỉ vui vẻ lạc quan quá mà thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh làm gì quấn lấy cậu muốn gả vào nhà giàu chứ, cô ngốc Nhạc Quỳnh Quỳnh kia còn hiểu lầm cậu là con riêng, mơ mộng muốn cậu tới nhà cô ở rể.
Cậu mà nói câu này ra hẳn là không ai tin.
Chỉ có cậu tin, đây là việc mà cô gái lừa trai bao đến làm lao công quét dọn kia có thể làm được.
Hai bố con lại không vui vẻ gì mà kết thúc cuộc gọi.
Ngày hôm sau.
Ninh Tây Cố mang đôi mắt gấu trúc thâm quầng dự đại thọ năm mươi tuổi của bố Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Tiệc được bày trong một khách sạn năm sao tốt nhất trấn, một bàn năm ngàn tệ, đủ năm mươi bàn, tất cả đều do đứa con hiếu thảo Nhạc Quỳnh Quỳnh bỏ tiền.
Ninh Tây Cố bận trước bận sau, lại bị dẫn vòng vòng đi thăm hỏi họ hàng.
Lúc trước khi đón tết, cậu đã gặp không ít người, họ đa phần đều còn nhớ cậu, dù sao cậu cũng là chàng trai tuấn tú thế cơ mà.
Họ nhao nhao nói:
“Tôi đã bảo là bạn trai Mỹ Mỹ mà, lần trước còn không thừa nhận.”
“Người trẻ yêu đương còn phải tiến hành từng bước mà!”
“Đẹp trai thế này cơ mà…Bao giờ làm tiệc mừng? Tôi lại có tiệc ăn rồi.”
Sau đó, Ninh Tây Cố lại bị điều đi coi chừng một đám nhóc.
Đám nhóc vui vẻ nhao nhao đòi quà Ninh Tây Cố, bản thân cậu cũng là người xài tiền hào phóng, dẫn cả đám trẻ đi mua đồ ăn vặt, mua đồ chơi, không hề từ chối bất cứ lời đề nghị nào.
Đám trẻ nhận được quà thì càng thích cậu hơn, vây quanh cậu khen tới tấp, còn bảo muốn tác hợp hôn sự của cậu và chị Mỹ Mỹ nữa.
Đây là việc mà một đám con nít ranh như mấy đứa có thể làm được à? Ninh Tây Cố oán thầm trong lòng, nói với bọn trẻ: “Mấy đứa ngoan ngoãn chút đi, để anh còn có cái báo cáo với chị Mỹ Mỹ là được rồi.”
Trong đó có một cô em họ của Nhạc Quỳnh Quỳnh, tuổi còn rất nhỏ, mới bố bốn tuổi, người bé tí, đi đường vẫn lắc la lắc lư không vững trông như một con cánh cụt con dễ thương, khuôn mặt phúng phính, hồng hào như trái đào tròn, đường nét khuôn mặt có tới năm sáu phần là giống Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố vừa thấy cô bé, trong đầu đã tưởng tượng bay bổng.
Nếu cậu và Nhạc Quỳnh Quỳnh sinh được một cô con gái, có phải cũng đáng yêu như vậy không?
Gần như cậu có thể tự tưởng tượng ra cảnh một cô bé con trông na ná Nhạc Quỳnh Quỳnh, ngẩng đầu non nớt gọi cậu: “Bố ơi.”
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tim cậu như mềm nhũn.
Nhưng khi trở lại thực tại, cô em họ chỉ kéo kéo tay áo cậu, nói: “Anh ơi, mua kẹo.”
Mặt Ninh Tây Cố không đổi sắc: “Phải gọi là “Anh rể”, gọi “Anh rể” đi thì anh mua cho.”
Cô em họ hết nhìn trái lại ngó phải, vô cùng hâm mộ mọi người có cái chơi có cái ăn nên ngoan ngoãn nói: “Anh rể.”
Ninh Tây Cố cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng sau đó lại buồn rầu.
Cậu đang làm gì vậy chứ? Không phải tính chia tay với Nhạc Quỳnh Quỳnh sao?
Sắp đến hạn chót rồi, bất cứ