Một đêm lưu lại khách điếm, sáng sớm Hà Nguyệt Chiêu đã thức dậy thật sớm thu xếp đồ vào túi vải.
Thức dậy sớm như vậy đương nhiên là có lý do, ba người hôm qua mình gặp sáng nay chắc chắn sẽ rời đi, ấn tượng về các nàng rất đặc biệt, người có nụ cười thật đẹp kia để lại thật nhiều lưu luyến trong tâm, chỉ sợ sau này không có dịp gặp lại, tranh thủ vẫn còn cơ hội mà kết giao.
Quả nhiên như dự đoán của Hà Nguyệt Chiêu, nàng chỉ vừa mới xuống lầu không lâu, từ trên bậc thang đã có ba thân ảnh bước xuống.
Cả ba người đều ăn mặc đơn giản, nhìn vào như thường dân không có gì nổi trội, nhưng đôi mắt mách bảo, người trước mặt đây không hề tầm thường, nàng quả thật rất xinh đẹp, tuy trên đầu chỉ duy một cây trâm nhỏ, thậm chí trên người không có lấy một món trang sức có giá trị, nhưng thần thái nàng có được chắc chắn là tiểu thư của một nhà nào đó.
"Các vị phải trở về sao?" Hà Nguyệt Chiêu mở lời trước.
"Đúng vậy, chúng ta bây giờ về, cô nương cũng vậy sao?" Cung Sa cười đáp lời.
Cả bốn người cùng bước ra trước cửa khách điếm.
"Đêm qua không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ngựa của ta không còn nữa." Hà Chiêu Nguyệt nhìn sang góc bên cạnh, hôm qua đến có nhờ tiểu nhị giữ ngựa, sáng hôm nay ra đã không thấy đâu, hỏi tiểu nhị hắn bảo không biết tại sao, rõ ràng đã cột rất chắc, cũng không thể trách hắn, đành phải chịu cảnh mất ngựa.
"Xảy ra như vậy xem ra cản trở cô nương trở về rồi." Lạc Mạn nói.
"Tiểu nhị lúc nãy có nói tìm một con ngựa khác nhưng chưa trở lại." Hà Chiêu Nguyệt vừa nói nhìn theo ra phía đường lớn, vừa lúc thấy thân ảnh tiểu nhị.
Tiểu nhị vừa lúc chạy đến trước cửa khách điếm, vẻ mặt tái nhợt thở hồng hộc, "Cô nương, thật kì lạ, hôm nay không tìm thấy bất cứ một con ngựa nào được bán ở trong trấn."
"Chắc đã có người giở trò rồi."
Hà Nguyệt Chiêu nhếch mép nói, lòng sớm đã đoán được chuyện gì xảy ra, thủ đoạn cũng thật hay.
"Là bọn người hôm qua!?" Ánh mắt tiểu nhị sáng tỏ, lập lại, lại nói tiếp, "Nếu như vậy e rằng sẽ không tìm được ngựa, bọn chúng bắt thóp quyền hành ở đây, chắc phải ra khỏi trấn mà thôi."
"Cô nương phải trở về nơi nào?" Cung Sa chợt hỏi. Vừa rồi có nghĩ nếu cùng đường về kinh thành, nàng sẽ thử hỏi ý nương nương, nếu được cho phép có thể cho nàng ấy quá giang, dù sao nhìn một cái liền có hảo cảm, mặc dù gặp không lâu nhưng có vẻ là người tốt.
"Cách kinh thành về phía Tây ba mươi dặm có một đường lớn dẫn đến trấn Thanh Tri, ta sống ở nơi đó." Hà Nguyệt Chiêu trả lời, lòng có chút len lõi vui vẻ, trong lòng cũng âm thầm nghĩ đến việc có cơ hội quá giang người trước mặt đây.
"Nói vậy cũng có nghĩa là một đường trở về kinh thành?"
Hà Nguyệt Chiêu gật đầu.
"Từ Lạc Dương trở về kinh thành quả thực rất xa, cách kinh thành ba mươi dặm cũng xem như xa."
Nhìn thấy Cung Sa nhìn mình, nàng chưa nói Dạ Vi Tước đã hiểu ý, hơi hướng nàng gật đầu, mới quay sang nói nhỏ: "Xe ngựa vẫn còn trống, cô nương không ngại có thể đi cùng chúng ta."
Cuối đường có một cỗ xe ngựa, cùng hai nam nhân ngồi trên hai hắc mã, một đi trước một đi sau hộ tống xe ngựa, đến khách điếm cỗ xe ngựa lớn dừng lại, tất cả bọn họ đều nhảy xuống ngựa cuối đầu.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Lạc Mạn đến bên cạnh dìu Dạ Vi Tước.
"Nguyệt Chiêu cô nương cũng lên xe đi." Cung Sa hướng Hà Nguyệt Chiêu nói.
Xe ngựa rất lớn, cả bốn người vào trong vẫn còn rất trống trãi.
Hà Nguyệt Chiêu không nhịn được đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng nhìn một cái liền biết là xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng vị tiểu thư này ăn mặc thật giản dị, một cái y phục màu đỏ nhạt trơn, tóc buộc nhẹ ở phía sau, cũng không thấy trang điểm, ngay cả cánh môi cũng không có tô son, kì lạ là như vậy thôi nàng cũng rất xinh đẹp, làm cho mình có cảm xúc thật hỗn loạn, giống như yêu thích vậy, thực muốn che chở người trước mặt.
"Trước đa tạ đã cho Nguyệt Chiêu quá giang, sau xin lỗi đã làm phiền các vị." Hà Nguyệt Chiêu bất chợt mở miệng nói.
"Chỉ là chuyện nhỏ, thật sự không phiền." Dạ Vi Tước cong môi đáp lại.
"Cô nương là du sơn ngoạn thủy sao?" Hà Nguyệt Chiêu sẵn cơ hội người trước mặt chịu mở miệng trả lời, tiếp tục hỏi.
"Không hẳn là du sơn ngoạn thủy, nghe nói Lạc Dương phồn vinh nên có chút tò mò, chúng ta tiện đường ghé qua một chút."
"Thì ra là như vậy, ở chỗ của ta, cảnh thực sự rất đẹp, thiên nhiên hoang vu, mọi thứ đều rất tươi đẹp, cô nương có vẻ là người thích những nơi yên tĩnh hơn? Nếu có dịp cô nương hãy đến trấn Thanh Trị, nhất định sẽ khiến cô nương ngạc nhiên."
"Ta sẽ cân nhắc."
"Nhất định phải đi, để ta còn có dịp báo đáp." Hà Nguyệt Chiêu tươi cười, càng nhìn người trước mặt càng thấy không ổn, có phải mình bị gì rồi hay không? Sao lại có thể có cảm giác thích nữ nhân này như vậy, loại cảm xúc này thật không thể hiểu nổi mà.
Nàng biết rõ mình không thích được nam nhân che chở, nhưng cũng sẽ không nghĩ đến lại đi thích nữ nhân liễu yếu đào tơ này.
Xe ngựa bất chợt dừng lại, khiến cho người bên trong xe ngựa có chút hoang mang không hiểu tại sao.
Cung Sa nhanh chóng vén rèm che, hỏi thuộc hạ đánh ngựa, lại thấy nam nhân cưỡi hắc mã phía trước quay ngựa lại.
"Thuộc hạ nghe thấy phía trước có tiếng động, e rằng có người mai phục chúng ta." Nam nhân hướng Cung Sa thấp giọng báo lại. Vừa rồi phát hiện kì lạ, đoạn đường này lại vắng vẻ ít người qua lại, có khi là thổ phỉ muốn chặn đường cướp.
"Cứ việc cho xe ngựa đi, cảnh giác một chút xem chừng có mai phục, nếu bọn chúng muốn chặn đường, chúng ta cũng không thể tránh khỏi."
"Tuân lệnh."
Đợi Cung Sa quay trở lại vào bên trong, Lạc Mạn nhanh chóng hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Phía trước có người muốn chặn đường chúng ta, dù sao cũng phải đối mặt với bọn chúng." Cung Sa vừa nói xong, xe ngựa đi được một đoạn lần nữa khựng lại.
Tức khắc nghe tiếng rút kiếm xoẹt xoẹt vang lên, hơi vén rèm che, cảnh tượng có chút khiến cho Lạc Mạn bất ngờ.
"Bên ngoài rất đông, bọn chúng đang bao vây chúng ta!"
"Hai người ở lại bảo hộ tiểu thư, bên ngoài cứ để ba người tiểu nhân lo liệu." Tiếng nói trước rèm che vang lên, đánh ngựa nhỏ giọng vài câu bên tấm rèm xong, đã cầm roi nhảy xuống xe ngựa thủ ngay đó, xem chừng đã có hơn ba mươi tên cầm đủ các loại khí giới, dao, chuỳ, thiết, kiếm, búa đều tụ họp trước mặt.
"Các