Sáng ngày hôm trước ngày thái hậu xuất cung trở về, cũng là lúc đại biến lớn ở đại điện của hoàng thượng.
Hoàng thượng lâm triều cùng quần thần bàn chính sự là việc của mỗi ngày, mọi thứ tưởng chừng bình thường cho đến khi cớ sự xảy ra làm cho tất cả quần thần một phen kinh hãi.
Chỉ vừa mới lâm triều được một lúc, quần thần hai bên đại điện nối thành hàng dài ngay ngắn, quan văn có quan võ cũng có, đông đủ bá quan.
Hoàng thượng an toạ, chưa mở lời nào vì vậy mà tất cả mọi người đều cuối đầu, đại điện im bặt không một tiếng động.
Sự im lặng không kéo dài được bao lâu bên tai chợt nghe tiếng rút trường kiếm vang lên, mắt đã thấy một người mặc trường giáp bước ra giữa điện.
Người vừa bước ra giữa điện, mang theo mũi kiếm sắc bén loé sáng dương thẳng một đường lên long ỷ.
Tất cả quan lại đều kinh hãi nhìn Lâm Dương Nhiệm. Ai ai trong triều cũng biết quyền thế của Lâm Dương Nhiệm ra sao, hắn sớm đã nắm quyền hành trong tay, còn là người điều khiển dẫn dắt cả hoàng thượng. Nhưng tình trạng như vậy đã diễn ra nhiều năm, vốn tưởng hắn đã yên ổn hài lòng với vị trí hiện tại, nhưng hôm nay y thực sự vùng vẫy khỏi khuôn khổ, muốn đoạt ngôi giành vị!
"Hoàng thượng, Lâm Dương Nhiệm ta muốn ngươi giao ra ngọc ấn, tự nhường lại ngôi vị lại cho ta. Như vậy cũng xem như là ân điển cuối cùng, tha mạng sống cho ngươi."
Lâm Dương Nhiệm nói xong, binh lính từ bên ngoài hùng hồn tràn vào bao vây lấy cả đại điện rộng lớn. Khí thế bức người từ binh lính tạo nên quả thực rất lớn, làm cho không ít người run rẩy lo sợ.
Hoàng thượng quá yếu đuối để chống lại được nguy hiểm sinh tử. Một cái Liêu gia hoàng tộc hôm nay thực sự kết thúc rồi.
Liêu Nhiên vẫn ngồi ở đó, không nói, chỉ dương mắt nhìn mũi kiếm xa xa kia chĩa thẳng vào mặt mình. Không phẫn nộ cũng không hung hãn, chỉ đơn giản tựa như nét mặt ngày thường lâm triều, còn chút ngây nhìn Lâm Dương Nhiệm.
"Lâm Dương Nhiệm cuồng ngông dám vô lễ trước mặt của hoàng thượng!"
Dạ Tuấn Lưu ở trong đại điện, nhìn một màng này xảy ra, phẫn nộ cao giọng nói. Cũng chính là người đầu tiên trong đại điện dám đứng ra nói.
"Người đâu mau bắt tên phản đồ này lại!" Dạ Tuấn Lưu gần như thét lên, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng, ngự lâm quân trong đại điện mặt lạnh đứng ở đó, ngoài cửa cũng không có ai thực hành lời hắn vừa nói, âm thầm thở dài, thiên binh vạn mã tất cả thực sự đều nằm ở trên tay Lâm Dương Nhiệm.
Bất lực bao lấy gương mặt, Dạ Tuấn Lưu lại nhìn đám người cuối gầm mặt, bất mãn cùng khinh thường đều bày rỏ ở trên mặt. Kết thúc rồi sao?
"Thiên binh vạn mã, bây giờ tất cả đều ở trên tay ta, vô hiệu rồi, tất cả vô hiệu rồi!" Lâm Dương Nhiệm nói xong câu đầu liền ngửa mặt cười ha hả lên, "Còn ai dám chống đối tuyên luôn một thệ đi. Hôm nay sẽ là ngày tận của Liêu gia rồi!"
Không những cướp ngôi đoạt vị trắng trợn, Lâm Dương Nhiệm còn ở trước mặt phỉ báng hạ nhục Liêu gia, là cả một hoàng tộc. Nhiều đời trước thực sự chưa từng có ai cả gan đến mức lăng mạ như vậy. Điều này cũng có nghĩa Lâm Dương Nhiệm nhắc nhở cho tất cả biết rằng, hoàng đế trước mắt là người vô dụng, vô năng nhất trong lịch sử Liêu gia cầm quyền.
Những lời đinh tai rõ rành rành vang vọng trong đại điện, nhất thời đại điện im bặt không một ai dám ngẩng đầu lên, binh lính hùng hổ trong đại điện quá nhiều tạo nên sức ép khiến cho không một ai dám ngẩng cao đầu.
Vẫn là Dạ Tuấn Lưu, rút trường kiếm trên tay chạy thẳng lên long ỷ chỗ của hoàng thượng đang ngồi, mũi kiếm chỉ một đường thẳng xuống dưới, hô lớn:
"Triều đại này là của Liêu gia, chỉ có chân mệnh thiên tử, người mang huyết thống hoàng tộc tại vị, sự thật không thể chối bỏ! Ngươi tên phản đồ không làm tròn trách nhiệm phò tá hoàng thượng, còn muốn đoạt vị tội đáng muôn chết!"
"Hoàng đế bất tài, yếu nhược đến mức không trụ được trường kiếm, vô dụng như vậy sớm muộn cũng sẽ tiêu tan trong tay hắn mà thôi. Lâm Dương Nhiệm ta chỉ là có ý tốt muốn thay tên hoàng đế ngu ngốc dẫn dắt triều đại này hưng thịnh!" Lâm Dương Nhiệm hùng hỗ hô lớn.
"Trong mắt ta chỉ có duy nhất hoàng thượng. Lâm Dương Nhiệm tên phản đồ nhà ngươi, có chết ta cũng không phục!" Đột nhiên nghe được thanh âm đanh thép vang lên, Lý Mã nói lớn.
"Còn ai không phục nữa không?" Lâm Dương Nhiệm tiếp tục hỏi. Câu hỏi vừa nói ra, bất cứ ai cũng biết được mức độ nguy hiểm nằm ở mức nào, chính là mức độ nguy hiểm cuối cùng rồi.
Đại điện trên dưới vài chục người, quan văn quan võ, cận thần, trung thần, gian thần, tất cả đều có mặt ở đại điện này. Sau lời Lâm Dương Nhiệm nói, cả một đại điện chỉ thấy được khoảng vài người đanh thép hiên ngang đứng, còn lại tất cả đều đã quỳ rạp trên mặt đất quy hàng Lâm Dương Nhiệm.
"Mạc tướng nguyện vì hoàng thượng có chết cũng không hối tiếc! Hôm nay có chết cũng sẽ được vinh danh lưu vào sử sách, sẽ không có gì phải hối hận. Chỉ mất mặt thay bọn người luôn miệng hết lòng vì hoàng thượng lại quy hàng kẻ phản đồ...thật đáng hổ thẹn thật đáng khinh bỉ!"
Hiên ngang lẫm liệt oai phong chống lại khí thế bức người, Tống Điêu Chính hô lớn, năm xưa phạm lỗi để kẻ khác xâm nhập vào tẩm điện khiến Dạ hậu phải tự thương tổn bản thân, tội hắn đáng lẽ xử tử nhưng lại được Dạ hậu tha mạng, hắn đứng đây cũng chính là vì Dạ hậu, ở khoé mắt hừng hực tia lửa phát ra.
Lời Tống Điêu Chính nói ra cùng với vị quan được cho là trung thần hiên ngang đứng, không ngờ lại tạo nên bước chuyển biến mới. Một khi đứng dậy chống đối, hẳn chỉ có một đáp án duy nhất, là mất mạng, nhưng cuối cùng từ đám người quỳ rạp có vài người can đảm đứng dậy, nhất thời trong đại điện đã thấy hơn mười người đứng lên.
Từ đầu đến tận bây giờ Liêu Nhiên vẫn là gương mặt đó, không sợ hãi, không tự cao thách thức, cũng không hề phẫn nộ tức giận, chỉ là gương mặt bất động thanh sắc, vẫn là gương mặt điềm nhiên nhìn đến có chút ngây ngô tựa như thường khi xuất hiện.
Ánh mắt hiền hậu quen thuộc từ hoàng đế thật sự làm cho những người đang đứng gồng mình chống lại cảm thấy lo sợ cho hoàng thượng, hoàng thượng trong mắt mọi người cũng chỉ là một thiếu niên mềm yếu, so với những vị đế vương khi xưa cùng độ tuổi, sự thật không thể chối bỏ chính là yếu kém hơn rất nhiều, nhưng là dòng máu huyết tộc, hoàng thượng vẫn sẽ là hoàng thượng, mềm yếu hay anh dũng, mang danh là thần nhất không thể trở thành phản đồ cùng bọn người đang cuối rạp đầu phía dưới.
Lâm Dương Nhiệm đưa mắt nhìn Liêu Nhiên, hắn không nói được lời nào cả, chắc chắn đã lo sợ đến không nên lời rồi. Một bước này hắn không hề muốn, không thể trách Lâm Dương Nhiệm này mà là do mẫu hậu ngươi ép ta, ép ta đến không có đường lui. Cách duy nhất có được Dạ Vi Tước chính là đoạt vị, dù nàng có muốn hay không, ta cũng