"Này! Để ta kể cho ngươi nghe chuyện này rất hấp dẫn." Nam nhân cao gầy vỗ vỗ vài vai nam nhân có da có thịt bên cạnh ra vẻ thần bí nói.
"Chuyện gì hấp dẫn ngươi mau mau nói đi! Mà chuyện này liên quan đến ai mới được!?" Nam nhân to béo được vỗ vai nghe vậy mắt liền sáng rỡ lên, hướng nam nhân lúc nãy gấp gáp nói.
"Liên quan đến ai à? Đương nhiên là nhân vật không tầm thường rồi!" Cái nhếch mài tỏ ra thần bí, chỉ thấy y nhìn một lượt xung quanh, sau đó hơi kề sát đến nam nhân to béo bên cạnh nhỏ lời, "Là Ngọc Tuyên quận chúa."
"Ngươi nói Ngọc Tuyên quận chúa!?" Kinh ngạc không kiểm soát được âm lượng, thanh âm phát ra hơi lớn, nam nhân cao gầy lập tức bịt miệng kẻ vừa nói lại ngay tức thì.
"Khẽ thôi!" Dùng một ngón tay đưa lên miệng, gương mặt y có chút sợ hãi.
Hai nam nhân trong trà lâu lời qua tiếng lại, người ngồi phía sau hai nam nhân không mấy quan tâm cho đến khi nghe được bốn chữ Ngọc Tuyên quận chúa.
Dương Tương Truyên cực kì kích động khi nghe tới bốn từ Ngọc Tuyên quận chúa mà hai tên lính vừa nhắc. Cả người Dương Tương Truyên không tự chủ run lên, thần kinh căng ra, tựa như bừng tĩnh từ trầm mê.
Dương Tương Truyên cố giữ bình tĩnh, lặng yên lắng nghe cuộc đối thoại, mặt dù bọn họ nói rất nhỏ hầu như không ai nghe thấy, nhưng qua đôi tai của Dương Tương Truyên vẫn là thu hết.
Cuộc nói chuyện này rất thú vị, trên mặt hai người họ rất nhiều biểu cảm, dường như bàn nói chuyện bàn tán thảo luận về một nhân vật của hoàng tộc là cực kì hấp dẫn. Nhưng đây rõ ràng là hai tên binh lính của triều đình, dám bàn tán chuyện của quận chúa nếu để biết được chỉ có một con đường chết, nhưng bọn họ là như vậy, bất kể binh lính, cung nữ hay thái giám cũng không tránh khỏi tò mò nhiều chuyện, những chuyện hoàng cung sức hút rất lớn, đến nguy cơ mất mạng cũng không sợ.
"Ta nghe nói, Ngọc Tuyên quận chúa chuẩn bị xuất giá."
"Xuất giá? Không lí nào! Tin tức ở đâu ngươi có được!?"
"Là tiểu muội a Dung nói cho ta biết, nàng còn nói, chính mắt nàng thấy Lý tướng quân đàm chuyện thân thiết cùng quận chúa. Ngươi xem Lý tướng quân từ lâu đã mê muội, ngày đêm tương tư quận chúa. Nhưng ngay từ lúc trở lại hoàng cung quận chúa là đã tuyệt hết hy vọng cho bất cứ ai có ý tiếp cận. Bây giờ lại có cuộc đàm chuyện thân mật giữa hai người, ngươi không thấy lạ sao?" Nam nhân là người khơi nguồn câu chuyện tiếp tục nói.
"Quả nhiên kì lạ. Lúc nãy ngươi nói quận chúa xuất giá, lẽ nào là gả cho Lý tướng quân!?" Nghe xong người bên cạnh trợn to mắt kinh ngạc nhìn nam nhân vừa nói.
"Đúng vậy. Quận chúa cao quý xinh đẹp như vậy kẻ nào có được người nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Nam nhân được kể nghe vậy liền gật đầu cảm thán, nhìn lại bản thân mình chỉ là tên lính hèn mọn quả thực có chút tự ti, "Ngươi xem xuất thân của hắn vốn đã cao quý, phụ thân hắn là quan nhất phẩm của triều đình, gia thế môn đăng hổ đối, Lý tướng quân hắn lại anh tuấn tài cao, có rất nhiều người sẽ ghen tị với hắn."
"A Dung còn nói thường thấy Lý tướng quân đến Nguyên Viên Cung, chẳng những thế quận chúa còn trổ tài cầm huyền cho hắn nghe. Lý tướng quân hắn chắc chắn kiếp trước tu hành nên kiếp này mới có diễm phúc như vậy!"
Trái tim Dương Tương Truyên nhói lên từng đợt như sóng triều, chung trà nhỏ đặt ở trong tay sớm đã bị bàn tay nàng bóp mạnh đến vỡ ra.
Chung trà vỡ vụn trong tay, theo một câu nói của hai tên lính bên cạnh là một lần bàn tay mềm mại ấy bóp chặt hơn, những mảnh vụn sắc bén không ngay nếp bắt đầu xáo trộn trong lòng bàn tay, bàn tay đẹp như ngọc nhưng lại bị chính chủ nhân huỷ hại, mảnh vụn ghim vào tay thật sâu, sâu đến mức khiến máu tứa ra bên ngoài.
Nhưng người nọ vẫn khăng khăng bóp chặt, hồn nhiên không biết đau đớn là gì, sắc mặt trở nên rất tệ, hơi thở thật nặng nề.
Máu bắt đầu vươn ra nhiều hơn, rơi xuống ở trên bàn.
Tiểu nhị dọn xong đồ ở gần đó, đi ngang thấy được cảnh tượng này liền thất kinh la lên.
"Vị cô nương, tay của cô nương bị thương rồi!"
Đến khi nghe được tiếng la thất thanh bên tai, Dương Tương Truyên như tỉnh dậy sau giấc mộng dày, ánh mắt vô hồn sâu xa hơi hướng xuống bàn tay.
Mở ra, một số mảnh vụn rơi xuống bàn, còn lại đều cắm sâu vào lòng bàn tay, cảnh tượng thực sự quá kinh người. Nhưng đổi ngược lại Dương Tương Truyên lại bình tĩnh đến lạ, tiểu nhị nhìn còn tưởng nàng là thần tiên mà không biết đau.
Dương Tương Truyên dùng tay phải không bị đau lấy một thỏi bạc bỏ lại ở trên bàn, cầm lấy trường kiếm băng băng một đường đi ra cửa, bỏ lại tiểu nhị với đôi mắt trợn tròn trợn trắng, sắc thái gương mặt từ cả kinh đến sợ hãi. Nếu không phải tận mắt thấy, hắn sẽ không tin trên đời này có nữ nhân như vậy, vị cô nương xinh đẹp này có thể chịu được như thế sao? Rõ ràng là bị mảnh sành đâm sâu vào tay đến chảy máu thế nhưng lại không một tiếng kêu la, lại còn lạnh lùng bỏ đi.
Bản thân Dương Tương Truyên mất bình tĩnh đến mức như thêu đốt trong biển lửa, cơ thể của nàng rất rất nóng. Trái tim mất kiểm soát đập điên loạn ở trong ngực chính là minh chứng rõ nhất cho câu chuyện nghe được lúc nãy.
Bước chân rất nhanh, theo hướng đi rất đỗi quen thuộc, con đường cũng thật quen thuộc, đây chính là kinh thành rộng lớn.
Thật ra Dương Tương Truyên chỉ mới trở lại kinh thành lúc nãy, vừa lúc vào trà lâu nghe được cuộc đàm chuyện của hai tên lính đó.
Con đường mà nàng đang vội bước chính là đường dẫn vào cửa hoàng cung. Mặc cho bàn tay đang rỉ máu đỏ tươi, gương mặt đó vẫn không thấy sự đau đớn, chỉ lưu lại là bực dọc và gấp gáp.
Dương Tương Truyên vì cuộc đối thoại trên mà trở nên nóng nảy, lí do đơn giản là liên quan đến Liêu Đan Thiệp. Có bao nhiêu đau đớn vỡ tan ở trong lòng chỉ có mình nàng biết, hai binh lính lúc nãy bàn chuyện nói rằng Ngọc Tuyên quận chúa xuất giá, nàng ấy thực sự xuất giá theo tên Lý tướng quân đó sao?
Có lẽ từ lúc rời xa ngục giam Dương Tương Truyên mới nhận ra được tất cả, nhận ra những hành động của mình nhiều năm qua thực sự quá đáng. Không được thấy hình dáng quen thuộc mới biết trong lòng có bao nhiêu sâu đậm, có lẽ mất đi mới thấy quan trọng cả ân hận và dằng vặt. Nhưng muộn màng rồi, tất cả đã quá muộn rồi!
Lý trí mạnh mẽ ngăn cản ý định vào cung tìm người nhưng trái tim thổn thức lên từng hồi hối thúc đôi chân phải bước đi, nếu không đi nàng sẽ không thể nào chịu nổi những loại thống khổ dày nát tâm can như vậy. Loại thống khổ ở tâm can còn đau đớn gấp bội lần đau đớn ở thể xác.
Rốt cục cũng có ngày Dương Tương Truyên này phải thốt lên hai chữ ân hận.
Với biệt tài xuất chúng của mình Dương Tương Truyên rất dễ dàng lẻn được vào hoàng cung.