"Dương Tương Truyên ngươi lại đến đây nữa!?" Hoàng Y Tịnh hơi lớn giọng quát, chưa kịp ngăn cảm đã thấy Dương Tương Truyên lướt nhanh qua mình xâm nhập vào trong phòng của quận chúa.
Dương Tương Truyên bỏ qua Hoàng Y Tịnh, đôi mắt nhìn vào phía bên trong chỉ thấy một thân sa y màu nhạt mỏng manh khoát trên thân thể kiều diễm kia. Có chút xúc động ở trong lòng, thanh âm không tròn say mềm của Dương Tương Truyên vang lên, "Quận chúa...ta..."
Liêu Đan Thiệp đang ngồi nghiên ở bàn trang điểm trước gương đồng, nghe thấy có kẻ cả gan xông vào làm loạn, nhưng một lần xoay đầu cũng không có, chỉ chăm chú nhìn vào gương đồng, mọi thứ giống như vô hình trong mắt Liêu Đan Thiệp.
Dương Tương Truyên bắt gặp cảnh tượng vô tâm này, vô vàn đau đớn liền xuất hiện trong đôi mắt thẫn thờ, thì ra cảm giác bị người khác vô tâm là như thế này sao?
"Ngươi mau đi đi!" Hoàng Y Tịnh nhìn biểu hiện của quận chúa xong liền mặt lạnh nói. Hai tay dùng lực muốn đẩy Dương Tương Truyên ra bên ngoài. Sức lực của Hoàng Y Tịnh không hề nhẹ, nhưng Dương Tương Truyên vẫn ngoan cố kháng cự, ánh mắt chăm chăm nhìn Liêu Đan Thiệp.
Hoàng Y Tịnh không kiên nễ đẩy rất mạnh Dương Tương Truyên, khiến Dương Tương Truyên phải lảo đảo bật người ra sau ngã vào cửa, phẫn nộ vốn đã ghim sẳn trong lòng, Hoàng Y Tịnh chỉ việc bùng phát.
Tuy rằng nhiều năm qua quận chúa không nói cho nàng, không phải nàng không biết, chỉ là chuyện quận chúa muốn giữ riêng, nàng mới ngoảnh mặt làm ngơ xem như không hay không biết đoạn tình cảm này, người bao nhiêu lần đến ngục giam, bao nhiêu lần vì kẻ đáng hận này mà uất ức, chính nàng còn đếm không hết.
Bị ngã vào cửa, Dương Tương Truyên vô thức chống nhẹ tay lên cửa, chỉ là chạm nhẹ thôi nhưng cảm giác đau nhói ở tay truyền đến mãnh liệt làm cho Dương Tương Truyên một khắc bừng tỉnh giữa cơn say.
Những chuyển biến ở tay nàng đều nắm rõ, máu đang rỉ ra thêm, Dương Tương Truyên không cách nào chống chế thêm được, chỉ vội dùng khuỷ tay chống vào cửa đứng thẳng dậy..
"Nếu còn không rời khỏi, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa, ngươi nên rời đi trước khi bị ngự tiền thị vệ tống vào ngục giam."
Hoàng Y Tịnh như đã kiên quyết muốn Dương Tương Truyên rời khỏi, không bỏ qua mà nắm lấy ống tay áo muốn kéo nàng đi.
Cùng lúc đó giọng nói thanh nhã dễ nghe vang lên: "Y Tịnh em ra ngoài đi."
Hoàng Y Tịnh nghe vậy liền dừng hành động khống chế của mình lại. Gật đầu thức thời lui ra bên ngoài.
Dương Tương Truyên đứng ở đó, bàn tay bị thương hơi nắm lại cố che đi thương tích, giấu đi máu tươi đang tứa ra cả lòng bàn tay.
Liêu Đan Thiệp không thể chịu nổi cảnh tượng giằng co nữa nên mới hướng Hoàng Y Tịnh cho lui. Từ đầu tới bây giờ chỉ dùng thính giác, bây giờ mới chịu xoay qua trực diện nhìn Dương Tương Truyên. Trân trân nhìn người trước mắt, tia một đường tỉ mỉ từ trên xuống, vẻ mặt không hài lòng khó chịu phơi bày ra hết.
"Dương Tương Truyên, nhìn lại xem để bản thân thành cái dạng gì rồi, uống rượu không nói đi nhưng để quần áo lôi thôi tóc tai rối loạn như vậy mà nhìn được sao?"
Lời nói của Liêu Đan Thiệp không hề lạnh lùng, chỉ có hơi cao giọng một chút, nghe qua là đang dùng lời giáo lí cho người trước mắt.
Quả thật như lời Liêu Đan Thiệp nói, bạch y của Dương Tương Truyên lôi thôi không ngay ngắn còn có lấm lem dơ bẩn. Tóc tai cũng không hề gọn gàng vào nếp. Liêu Đan Thiệp là người thích sạch sẽ, nhìn tổng thể quả thực rất không vừa mắt.
"Ta nhớ nàng." Giọng nói run run cất lên, bởi vì say mà ánh mắt Dương Tương Truyên có chút lờ đờ ngây dại, thân người cũng xìu xìu nghiên nghiên, đứng không vững.
Nhìn người trước mắt như vậy, Liêu Đan Thiệp rất muốn căm giận không nói đến nhưng rốt cục cũng không thể giận dữ cho được. Rõ ràng là muốn buông bỏ nhưng chẳng được như ý muốn.
"Nàng sẽ xuất giá gả cho tên Lý tướng quân đó sao?"
"Đúng vậy, ta sẽ gả cho hắn." Hít một ngụm khí lạnh, Liêu Đan Thiệp dứt khoát nói.
Dương Tương Truyên nghe được câu trả lời, trong lòng sinh hoả, bàn tay cố ý nắm chặt hơn, máu ở tay tụ thành giọt nhiễu xuống dưới đất, một giọt rồi lại hai giọt đỏ tươi trên nền.
"Tương Truyên!" Thấy máu rơi từ tay Dương Tương Truyên, Liêu Đan Thiệp thất kinh la lên, đôi mắt mở to nóng hỏi, vội chạy đến nắm lấy bàn tay của Dương Tương Truyên.
Hơi thở của Liêu Đan Thiệp trở nên loạn lạc, mở ra bàn tay đang nắm chặt, cơ thể nàng run rẫy không trụ nổi, trái tim nơi lồng ngực như muốn nổ tung, đôi mắt Liêu Đan Thiệp rưng rưng nhìn lên Dương Tương Truyên.
"Sao lại như vậy? Sao tay lại bị thương như thế này!?" Liêu Đan Thiệp mất bình tĩnh đến nóng giận quát lên.
Nhìn máu huyết vươn trên tay, trái tim dồn ép kịch liệt trong lòng ngực, Liêu Đan Thiệp run rẩy lấy ra khăn tay lau đi, rất nhiều vết cắt ngang dọc hiện lên, cẩn thận lau đi còn phát hiện được vết máu cũ sẫm màu đông cứng.
Thân thể Liêu Đan Thiệp một khắc như bị giông tố vũ bão tậo kích, đánh cho bát đảo, gây ra cuồng cuộng đau đớn.
Mắt Dương Tương Truyên vẫn lờ đờ nhìn Liêu Đan Thiệp, có lẽ uống rất nhiều rượu nên lúc này rượu đã phát tác toàn lực khiến cho Dương Tương Truyên gục ngã ở trên vai Liêu Đan Thiệp.
Đôi mắt nhắm nghiền nhưng khuôn miệng lại lẩm bẩm hai chữ 'thật thơm', lặp lại được thêm vài câu tương tự, giây sau đã ngất đi.
Liêu Đan Thiệp nắm tay đánh vào lưng Dương Tương Truyên một cái, vừa giận vừa thương, mặc dù tức nhưng lại không dám đánh mạnh, chỉ có thể đánh nhẹ để thoả mãn cơn giận trong lòng.
Liêu Đan Thiệp không để lâu, hướng ra bên ngoài gọi Hoàng Y Tịnh vào giúp mà mang được Dương Tương Truyên lên giường, bằng không với sức của mình e rằng người đã nằm trên sàn.
"Quận chúa..." Ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng Y Tịnh đều đặt lên người quận chúa.
Sở dĩ ngạc nhiên là vì nàng biết quận chúa ưa sạch sẽ, chỉ một chút dơ bẩn cũng thấy chướng mắt mà khó chịu ra mặt, nhưng hôm nay, huống hồ là mang cả thân lấm lem Dương Tương Truyên lên giường của người, mà không phải là trường kỷ, giường lớn quả thật chính là nơi tối kị nhất ở trong phòng.
"Muội giúp ta lấy nước ấm, khăn, vải băng bó vết thương mang vào đây."
"Dạ. Nô tỳ sẽ đi ngay." Hoàng Y Tịnh gật đầu tuân lệnh, liền lập tức li khai. Chỉ một lát sau đã mang đầy đủ vào trong phòng.
Liêu Đan Thiệp nhận lấy: "Muội ra ngoài trước đi."
Hoàn toàn tự mình làm những việc này.
*****
Ngủ ngon trên giường ấm