Từ chỗ thái hậu rời khỏi, Kỳ Vương Khởi không vội trở về mà tìm một cái khách điếm lưu lại một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm mới thu xếp hành lí khởi hành.
Đi một đoạn đường dày từ kinh thành trở về Lạc Dương, lúc vào môn có nghe hạ nhân nói tiểu Nhạc đã trở về.
Kỳ Vương Khởi nghe xong không nói chỉ bước đi, lặng lẽ thở dài não nề, mọi chuyện thật khiến cho người ta đau đầu.
Trong lòng âm thầm nghĩ phải giải quyết chuyện này thật sớm, nếu không đầu của lão già này sẽ nổ tung mất.
Buổi tối vừa đến, Kỳ Vương Khởi đã bước đều khắp nơi tìm người.
Từ xa đã thấy một bóng người ngồi ở bàn đá, Kỳ Vương Khởi vui vẻ bước đến gần, thì ra là ngồi ở đây dùng trà.
"Tiểu Nhạc... không được uống!" Kỳ Vương Khởi nhanh tay chặn cái tách đang định nâng lên cánh môi của nàng.
Trên bàn vốn là một cái ấm trắng sứ nhìn như đựng trà, nàng còn cầm một cái tách nhỏ, lão mới đinh ninh cho là nàng đang thưởng trà, không ngờ nhìn kĩ trong tách chỉ thấy một màu trắng, thứ trong ấm trắng là rượu mới đúng.
"Gia gia." Kỳ Tử Nhạc quay đầu nâng giọng bất ngờ, lập tức ngừng tay, để ngay cái tách xuống bàn.
"Gia gia đã nói bao nhiêu lần rồi?" Kỳ Vương Khởi nghiêm túc, vẻ mặt không hài lòng trách cứ, "Rượu không tốt cho cơ thể, con không được uống nó nhiều!"
"Cái này là rượu nhẹ, nó thật sự rất giống với trà, người xem bên trong còn có cả hương của hoa nữa, con cũng chỉ mới dùng có một chút, gia gia mau ngửi thử đi." Kỳ Tử Nhạc nghe vậy liền bày ra bô dạng ngoan ngoãn đáp, tay đưa tách đến trước mặt cho gia gia kiểm chứng lời mình vừa nói.
Kỳ Vương Khởi liếc mắt, không ngửi, bỏ qua cái tách trước mặt: "Ngươi nghĩ gia gia là đứa trẻ lên năm sao? Còn dám lừa đảo?"
Tay đang cầm cây quạt, Kỳ Vương Khởi không hề chần chừ cho ngay lên đầu kẻ trước mặt, đánh một cái rõ mạnh.
Kỳ Tử Nhạc bị đánh miệng a lên một tiếng ôm đầu kêu đau. Tuy vậy giây sau đã bỉu môi mở miệng nói, lời nói hờn trách nhưng miệng thì cười: "Con chỉ muốn đùa người một chút, cũng không cần phải đánh mạnh như vậy."
"Ngươi ăn nói hàm hồ thì phải đánh, sau này ngươi dám uống rượu nữa không thấy thì thôi nếu thấy được ta sẽ đánh chết ngươi!" Kỳ Vương Khởi hùng hồn nhấn mạnh đe đoạ Kỳ Tử Nhạc.
"Nhạc nhi nghe lời người mà!" Kỳ Tử Nhạc hất đi rượu trong tách chứng tỏ. Tay níu lấy ống tay của gia gia cho người ngồi xuống bên cạnh mình.
Kỳ Vương Khởi gật đầu vừa ý, ít ra cũng phải ngoan ngoãn như thế, công sức nuôi dưỡng bỏ ra cũng đáng lắm, vừa nghĩ đến chuyện hao tâm tổn lực vì nàng, Kỳ Vương Khởi chợt nhớ đến đôi mắt, từ hôm đó chữa trị nàng liền chạy mất tung tích, đến nay chưa có hỏi lại: "Mắt của Nhạc nhi sao rồi, có thấy điều gì bất thường hay khó chịu không?"
"Quả thực rất tốt, mắt của con đã trở lại như trước kia rồi, rốt cục cũng có thể nhìn lại mọi vật." Vừa nhắc mắt Kỳ Tử Nhạc ngay lập tức rưng xúc động, không nói hết biết bao nhiêu cảm động trong đó. Không biết bao lần gia gia vì nàng mà làm nhiều chuyện rồi.
"Ngươi là nội tôn của gia gia, cũng giống như máu huyết của gia gia. Không cần phải dùng ánh mắt cảm kích đó."
Kỳ Vương Khởi dùng ánh mắt yêu thương hết mực nhìn Kỳ Tử Nhạc. Nhận thấy ánh mắt nàng thoáng thay đổi, một lúc sau mới nhẹ giọng.
"Nhạc nhi, gia gia hỏi con..." Kỳ Vương Khởi hỏi, nhìn biểu hiện ngẩng đầu thắc mắc của Kỳ Tử Nhạc mới nói tiếp, "Nhạc nhi có còn đặt tình cảm ở Dạ hậu không?"
Nghe được câu hỏi, khuôn mặt Kỳ Tử Nhạc tức khắc đông cứng, môi đang cong lên cũng cứng đờ lại, sắc mặt lập tức biến đổi mạnh, vừa nhìn không cần trả lời Kỳ Vương Khởi cũng biết câu trả lời, ánh mắt của nàng nói cho lão biết, là rất nhiều, còn rất nhiều.
"Gia gia..."
Kỳ Vương Khởi biết câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe câu trả lời thực tế, qua hồi lâu kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng nghe được giọng nói ngập ngừng phát ra.
"Như thế nào?" Kỳ Vương Khởi tiếp tục hỏi.
Thêm một hồi lâu nữa, đôi môi mỏng hé mở chậm rãi nói ra.
"Vĩnh viễn một đời cũng không thể quên." Vì một người, yêu một đời có được không?
Câu trả lời không phải có hay không, mà là vĩnh viễn một đời không quên. Chẳng phải quá mức rõ ràng sao? Một đời không quên, một đời chỉ yêu một người, một đời chỉ dung chứa một người trong tim, tất cả đều nằm ở hai từ vĩnh viễn.
Đứa nhỏ này thực sự rất si tình, si tình đến mức người khác nhìn vào sẽ không thể không thốt lên kẻ điên dại. Tổn thương lòng, ám ảnh linh hồn, đau đớn thân xác nhiều như vậy, xa cách chừng ấy năm, nghe được biết bao nhiêu không tốt về người nọ. Thế mà vẫn còn mù quáng yêu cho được.
"Một lần trả giá quá đắt, nếu cho Nhạc nhi thêm cơ hội con vẫn muốn tiếp tục cùng nàng sao? Nàng như vậy có đáng cho con đánh đổi nhiều như vậy