Nhìn gương mặt trưởng thành của nhi tử, bất chợt nghĩ đến việc lập hậu cho hắn, Dạ Vi Tước mới thấp giọng nói:
"Nhiên nhi có từng nghĩ qua chuyện thành hôn chưa?"
"Hoàng nhi cảm thấy không quan trọng." Liêu Nhiên vừa nghe mẫu hậu nói, liền lập tức tránh né, đối với chuyện này hắn thật cảm thấy không hứng thú.
"Sao lại không quan trọng?" Dạ Vi Tước bật cười, nhẹ giọng hỏi lại. Dù sao cũng đã mười bảy tuổi, độ tuổi này chẳng phải dễ dàng phát sinh cảm tình nhất sao, nói không quan trọng thật không đúng chút nào.
"Chỉ là hoàng nhi cảm thấy như thế, nếu mẫu hậu muốn hoàng nhi liền theo ý người thành hôn." Liêu Nhiên nghiêm túc nhìn mẫu hậu nói. Hắn cũng biết vị trí hoàng hậu quan trọng thế nào đối với một hoàng đế, là người hậu thuẫn, trấn giữ hậu cung nghìn người, hắn thật muốn hậu vị là người tâm cơ tương đồng với mẫu hậu.
"Cũng không phải hoàn toàn là ý của mẫu hậu, đó là việc hiển nhiên mà con phải thực hiện." Dạ Vi Tước cố giải thích cho nhi tử của mình hiểu, việc này chính là điều lệ trong cung, đến độ tuổi dù là ai thì phải thành hôn, Liêu Nhiên rõ ràng biết nhưng lại nói như mẫu hậu đang ép buộc hắn vậy.
"Hoàng nhi rõ rồi." Liêu Nhiên gật đầu ra vẻ thông suốt, đáp lại bằng thanh giọng rất thấp.
"Hay là lâm triều mẫu hậu sẽ mở lời với các vị quần thần, nếu mẫu hậu không lầm thì nhiều vị tiểu thư đã đến tuổi kết duyên, có vài người cũng rất tốt." Dạ Vi Tước thử thăm dò ý của Liêu Nhiên. Việc này quả thật rất bình thường, quan lại nhà có con gái đương nhiên sẽ có ý muốn gả cho hoàng tộc, vốn xưa nay tất cả đều tuỳ vào thái hậu xem xét, tuyển chọn người thích hợp cho hoàng thượng.
"Mẫu hậu, chuyện này để thêm một thời gian nữa có được không?" Vẻ mặt Liêu Nhiên đắn đo phân vân, một phần không muốn mẫu hậu phiền lòng, một phần tâm can hắn có điều trăn trở, lời mẫu hậu nói không dám cải chỉ có thể cầu xin. Sợ mẫu hậu không đồng ý, Liêu Nhiên vội nói thêm, "Chỉ một ít thời gian nữa thôi."
"Có phải là không muốn không? Vậy mẫu hậu không can thiệp, đều để cho con tự quyết định." Dạ Vi Tước nhìn một cái liền đoán Liêu Nhiên muốn gì, đáng lí chuyện này phải do nàng làm chủ nhưng suy nghĩ qua rồi mới dám đưa ra quyết định này, nhi tử của mình nàng đương nhiên hiểu, từ chối chuyện này chắc chắn phải có lí do, sợ là đã thích vị cô nương nào đó ngoài hoàng cung không có phẩm vị, thỉnh thoảng lại xuất cung khi trở lại thực sự rất vui vẻ.
"Mẫu hậu nói thật sao?" Liêu Nhiên bất ngờ với lời mẫu hậu vừa nói.
Dạ Vi Tước gật đầu: "Mẫu hậu không muốn bức ép con, quyết định khiến Nhiên nhi cảm thấy vui vẻ vẫn hơn."
Thật chất việc này không đơn giản như lời nói, chính hôn sẽ là hoàng hậu, hậu vị phải môn đăng hộ đối, cũng không thể nào là người ngây thơ không biết cung tắc, bằng không sẽ có phản đối từ quần thần, nàng cũng không biết hắn đã để ý đến vị tiểu thư nhà ai, có là quan lại trong triều đình hay không, hoặc là một người không có phẩm vị cũng nên, nhưng sử triều cũng không phải không có hoàng hậu xuất thân từ cung tỳ, cho Liêu Nhiên chọn người hắn muốn, quyết định này khiến cho nàng thấy nhẹ lòng.
Suy đoán vẫn là suy đoán, Dạ Vi Tước vẫn muốn tính xác thực hơn, chi bằng trực tiếp hỏi Liêu Nhiên tự nhiên sẽ rõ: "Nhiên nhi đã có ý trung nhân chưa? Đã để ý đến vị tiểu thư nào rồi, nói cho mẫu hậu biết, mẫu hậu liền làm chủ cho con."
Liêu Nhiên nghe vậy mắt liền một khắc tươi sáng, cánh môi cười lên có đường cong thật giống với Dạ Vi Tước: "Nàng ấy thực sự có chút gì đó giống mẫu hậu, thật xinh đẹp nhưng cũng thực lãnh đạm."
"Như thế nào lãnh đạm?" Dạ Vi Tước vừa nghe đã bật cười thành tiếng. Như thế nào lại nói mẫu hậu hắn lãnh đạm? Nàng trước mặt hắn thì bao giờ xa cách?
"Lần đầu gặp nàng, một bộ dạng thật khó gần, mắt nàng rất đẹp nhưng lại rất lạnh lùng, xa cách nhưng hoàng nhi thực sự có cảm giác thích nàng." Liêu Nhiên vui vẻ ra mặt.
"Nàng là tiểu thư của nhà nào? " Hỏi nhưng Liêu Nhiên vẫn chưa trả lời đúng trọng điểm, khiến Dạ Vi Tước lo lắng nóng lòng.
"Khởi bẩm nương nương là nhị tiểu thư của Lưu gia Lưu Đức Sinh, quan tam phẩm giữ chức tổng quản văn thư trong triều đình." Công công bên cạnh liền cuối đầu nói thay hoàng thượng vẫn đang phân vân như cần người cầu cứu.
"Là Lưu Thiên Tri sao?" Dạ Vi Tước hướng Dương công công hỏi. Vị tiểu thư này, mình cũng từng nghe qua, xét về Lưu gia, cung cách nuôi dạy con cháu rất tốt.
"Khởi bẩm nương nương, chính là nhị tiểu thư Lưu Thiên Tri."
Dạ Vi Tước nghe qua có chút hài lòng trong mắt, Liêu Nhiên vẫn thường xuyên xuất cung, vốn tưởng hắn thích vị cô nương nào đó bình thường, nhưng giờ là Lưu gia, xem ra cũng rất tốt, Lưu gia tuy rằng không cống hiến lớn hay lập công lớn cho Đại Liêu, nhưng nhiều đời nay luôn trung thành tận tụy với vua.
"Nàng có ý với Nhiên nhi không?" Điều mà Dạ Vi Tước quan tâm chính là lời nàng vừa hỏi, nếu Lưu Thiên Tri cũng có ý thích nhi tử mình thì tốt rồi, ép buộc thật không phải là cách tốt, nàng cũng không muốn Lưu Thiên Tri mang theo uỷ khuất thành hôn, mọi thứ nên bắt đầu bằng tự nguyện thì hơn.
"Nhi thần quả thực không rõ." Liêu Nhiên lắc đầu, nhắc đến tình ái vẻ mặt có chút ngây ra, bộ dạng oai phong khi lâm triều đều chạy mất.
"Nô tài thấy Lưu Thiên Tri có vẻ cũng có ý với hoàng thượng." Dương