Kỳ Tử Nhạc lại rút ra một lọ nhỏ từ trong áo, kéo tay Liêu Nhiên ra dùng tay thoa lên đầu gối. Vừa xoa vừa nói: "Đừng quá tin người, hắn ta không phải là hảo tâm với ngươi, loại dược hắn đưa đến hoàn toàn không có dược độc nhưng nếu vận động nhiều nó sẽ tác dụng ngược lại."
"Không thể! đệ ấy rất tốt với ta." Liêu Nhiên không tin lắc đầu, đệ ấy luôn giúp đỡ hắn, kể cả lúc chiều hắn ngã hoàng đệ còn đở hắn đứng lên.
"Đều là giả nhân giả nghĩa, nếu tin ta thì phải đề phòng hắn cùng Quý phi, ngươi đó thông minh lên một chút đi, đúng thật là dễ tin người. Hắn ta thật chất là một tên gian xảo, muốn hãm hại ngươi để đoạt vị." Kỳ Tử Nhạc nhiều lần nhìn thấy Liêu Thành, hắn còn nhỏ tuổi nhưng bản chất thật đúng là một người có dã tâm, mưu mô xảo nguyệt. Cỡ tuổi đó đáng ra phải là một hài tử nghịch ngợm, ngây thơ, nhưng tên tiểu tử này văn võ đều giỏi lại có khí thế cao ngạo bắt ai cũng phải quy phục dưới chân hắn, sau này nhất định sẽ gây họa cho Liêu Nhiên.
"Lời thúc thúc nói là thật sao?" Liêu Nhiên khẽ thốt lên, trong lòng có chút hốt hoảng. Không lẽ Liêu Thành đệ đệ mà hắn biết lại là người như vậy.
Kỳ Tử Nhạc: "Là thật, sau này phải biết nhìn người. Chân ngươi còn cảm thấy đau không?"
"A...ta hết đau rồi!" Liêu Nhiên mở to mắt, dùng tay mình vỗ vỗ vào tay Kỳ Tử Nhạc la lớn, nãy giờ nói chuyện quên luôn cảm giác ở chân, lúc này mới phác giác chân không còn đau nữa, Kỳ Tử Nhạc nhìn hắn vui mừng cũng bậc cười theo.
Liêu Nhiên tuy vui vẻ nhưng vẫn không quên khúc mắc trong lòng, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng, "Tại sao người lại tốt với ta như vậy?" Theo hiểu biết của hắn, Kỳ Tử Nhạc là thổ phỉ mà khi nhắc đến ai cũng khiếp sợ, một người tàn nhẫn, tâm địa độc ác. Hắn chưa bao giờ gặp Kỳ Tử Nhạc làm sao mà Kỳ Tử Nhạc lại đối tốt với hắn như vậy được.
"Thật ra..." Kỳ Tử Nhạc đắn đo suy nghĩ, không biết nên nói hay không, nhưng nghĩ lại mọi chuyện đã đến mức này, không còn lựa chon khác, "Là vì mẫu hậu ngươi."
Liêu Nhiên giật mình la lên: "Mẫu hậu sao? Tại sao lại là mẫu hậu ta."
"Là bởi vì ta yêu nàng." Lời của Kỳ Tử Nhạc nói ra vô cùng nhẹ nhàng.
"Lần đó nàng bị thương là do ta làm, bây giờ ta rất muốn gặp nàng, ngươi có thể giúp ta gặp nàng được không?" Kỳ Tử Nhạc không đợi Liêu Nhiên mở miệng đã nói một mạch ra, lúc này chỉ có Liêu Nhiên là có thể giúp được nàng thôi.
Liêu Nhiên nghe xong thất kinh nhìn Kỳ Tử Nhạc, không thể tin lần đó người làm mẫu hậu hắn bị thương lại chính là Kỳ Tử Nhạc, Liêu Nhiên mặt mày tối đen, tức giận nói, "Sao có thể?"
Kỳ Tử Nhạc vội vàng nói: "Sao lại không thể ta yêu nàng là thật lòng." nhìn Liêu Nhiên im lặng không nói, mới thở dài nói tiếp, "Liêu Nhiên! ngươi nhìn xem, phụ hoàng của ngươi bỏ mặt mẫu hậu ngươi, để nàng cô đơn như vậy không lẽ ngươi muốn mẫu hậu mình cả đời này phải cô đơn sao? Còn lần đó ta làm vậy là không cố ý, nhưng ta đã đem dược đến giúp nàng, xem như là chuộc lỗi đi có được không?"
Liêu Nhiên trầm ngâm, đúng vậy phụ hoàng hắn lúc nào cũng chỉ có các phi tầng khác, phụ hoàng của hắn số lần đến tẩm cung của mẫu hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn làm sao không biết được mẫu hậu cô đơn chứ. Nhìn thấy vẻ phân vân của Liêu Nhiên, Kỳ Tử Nhạc vội nói: "Liêu Nhiên con có biết cảm giác khi yêu thích một người là như thế nào không?"
Liêu Nhiên nghe vậy linh quang chợt lóe sáng trong đầu lại tưởng tượng nhiều thứ nhưng chỉ trong phút chốc đôi mắt lại trở nên u buồn, cắn môi dưới thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ Tử Nhạc mừng rỡ nói: "Hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ yêu thương nàng, còn có bảo hộ cho mẫu tử các ngươi."
Liêu Nhiên nghe như vậy liền cảm động, thật lâu rồi trừ mẫu hậu ra không ai nói hắn rằng sẽ bảo hộ hắn cả, tâm tư bắt đầu rối loạn lên nhưng rất nhanh mềm lòng nói: "Nhưng mà...có thật không? Người sẽ yêu thương mẫu hậu ta, làm cho mẫu hậu ta không còn cô đơn nữa phải không?" suy đi nghĩ lại mẫu hậu cô đơn lạnh lẽo nhiều năm như vậy bây giờ cũng cần phải có người yêu thương, mà Kỳ Tử Nhạc mới gặp không lâu nhưng lại làm hắn rất yêu thích, cảm thấy đúng là một người rất đáng tin cậy. Ngoại trừ mẫu hậu cùng người nhà ngoại tổ thì Kỳ Tử Nhạc là người quan tâm hắn nhiều như vậy.
Kỳ Tử Nhạc chắc chắn nói: "Là thật, nhưng những chuyện này tuyệt đối không được nói cho người khác biết được không?"
Liêu Nhiên thỏa hiệp: "Được, vậy thì người cần ta giúp gì?"
Kỳ Tử Nhạc bị hỏi, tuy là nhờ giúp nhưng vẫn chưa có chủ ý.
"Hiện tại ta cũng không biết, khi nào cần sẽ nói. Còn bây giờ ngươi phải cố gắng khổ luyện, phải cho bọn họ nhìn thấy một Thái tử mạnh mẽ, uy quyền."
Liêu Nhiên gật gật đầu, nhất định sẽ là vậy.
*
Kỳ Tử Nhạc hướng cửa lớn phủ Thừa tướng đi vào, gác cửa thấy Kỳ Tử Nhạc cũng không lạ gì, được sự dặn dò của Thừa tướng đại nhân nên thấy Kỳ Tử Nhạc liền cúi đầu hành lễ. Kỳ Tử Nhạc vào đến trước phòng, Thủy Hỏa cũng đứng ở đó, "Kỳ vương!"
Kỳ Tử Nhạc ừ một tiếng, đẩy cửa đi vào, mệt mỏi ngồi xuống ghế tự rót một tách trà uống một hơi cạn sạch.
Thuỷ Hỏa đi theo sau đóng cửa lại, đứng phía sau nhìn Kỳ Tử Nhạc, một lúc sau Mộc Thủy mới nói: "Kỳ vương, quân lính tinh nhuệ của Quốc sư vừa