Hai người bắt đầu bước lên, mọi người ai cũng chờ mong, háo hức đến lượt của thái tử cùng nhị hoàng tử, không ít người đã dự đoán được kết quả, trên mặt không khỏi khinh bỉ một cái, chờ xem kịch vui sắp xảy ra.
Quả nhiên không sai, Liêu Thành từng chiêu từng chiêu một đều thành thục, chặt chẽ, điêu luyện, khí lực rất mạnh mẽ, làm cho mọi người ai cũng trầm trồ. Trong khi đó, Liêu Nhiên chỉ vừa được xuất chiêu một lúc bắt đầu có dấu hiệu yếu sức, muốn cầm kiếm không nổi, từng đường kiếm đi ra không có chút khí lực nào cả, trên khuôn mặt trắng tác, mồ hôi tuôn ra tầng tầng lớp lớp, trong vô cùng chật vật.
Đến chiêu cuối cùng, phải dùng một lực lớn mới có thể hoàn thành, Liêu Thành thân ảnh nhỏ bay lên không trung xoay xoay rồi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng làm cho ai cũng phải cả kinh. Đến lượt của Liêu Nhiên, Liêu Nhiên dùng sức đạp chân phi thân lên cao, đến khi đáp xuống lại ngã khụy xuống đất. Mọi người thấy vậy ai cũng ôm bụng cười rộ lên, cười đến đỏ mặt mày, Liêu Thành thấy vậy nhếch môi cười khinh bỉ, nhưng cũng rất mau thu lại ý cười chạy lại đỡ Liêu Nhiên đứng lên.
Trịnh Cử thấy vậy chỉ nói: "Hôm nay kết thúc tại đây." sau đó nhìn Liêu Nhiên bỏ lại một câu, "Thái tử người nên luyện tập nhiều hơn." liền rời đi. Rõ ràng là khinh bỉ.
Liêu Nhiên đứng dậy cảm thấy xấu hổ vô cùng, còn có sự khinh thường của Trịnh Cử, không nói gì, không để ý xung quanh, cúi đầu nhanh chóng bước đi. Sau khi Liêu Nhiên rời đi mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Hoàng tử sao người lại đi đỡ thái tử?" Một tên tiểu tử khoảng chừng mười tuổi thấy Liêu Nhiên đi rồi vội hỏi.
"Đúng vậy!" Một tên trong đám đông nói tiếp.
"Các ngươi nghĩ xem nếu không đỡ hắn, thì làm sao hắn đứng lên được đây, haha..." Liêu Thành nói xong cười ha hả lên, mọi người thấy vậy ai cũng cười theo.
Liêu Thành thấy Liêu Nhiên bước đi đã xa nên vội vàng chạy theo sau: "Hoàng huynh, đợi một chút."
Liêu Nhiên nghe giọng nói, không nhìn cũng biết ngay là người nào, dừng cước bộ, quay đầu lại híp mi hỏi: "Đệ gọi ta có chuyện gì không?"
"Chỉ là đệ thấy hoàng huynh vừa rồi ngã, nên đệ muốn hỏi thăm một chút, huynh không sao chứ? Ta có chút dược, hoàng huynh hãy cầm lấy."
"Cảm ơn đệ, đệ thật tốt với ta." Liêu Nhiên cảm kích nhận lấy lọ thuốc của Liêu Thành đưa cho.
"Huynh không cần cảm ơn đệ đâu." Liêu Thành cười tươi nói. Mà nụ cười này Liêu Nhiên không hề biết, muốn bao nhiêu giả tạo liền có bấy nhiêu giả tạo.
__________
Hoàng Xuân Cung.
"Mẫu hậu." Liêu Thành vừa vào liền hô một tiếng, chạy đến cạnh Hướng Xuân Vân.
Hướng Xuân Vân thấy Liêu Thành đến mỉm cười nói: "Hôm nay Thành nhi đến thăm mẫu hậu sao?"
"Đương nhiên rồi." Liêu Thành bước đến ghế cạnh Hướng Xuân Vân cười nói.
Hướng Xuân Vân thanh âm dịu dàng nói: "Xem ra hôm nay Thành nhi tâm trạng rất tốt."
"Mẫu hậu đoán xem hôm nay có chuyện gì xảy ra?" Liêu Thành chống hay tay lên bàn, cằm tựa vào tay, phấn khích hỏi.
Hướng Xuân Vân nhìn Liêu Thành vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng tốt lên: "Nhất định là được thái phó khen có phải không?"
"Ừm...hôm tay nhi thần là người luyện tập kiếm pháp tốt nhất." Liêu Thành ngừng một chút mới nói tiếp: "Mẫu hậu biết không? Thái tử hắn là người kém nhất, ngay cả những thứ căn bản cũng không biết, đã vậy hắn còn làm trò cười nữa."
Hướng Xuân Vân nghe nói thái tử như vậy, nhướn mày hỏi: "Trò cười sao? Thành nhi nói xem."
"Hắn múa kiếm đã không xong mà còn ngã nhào dưới đất..." Liêu Thành cười lớn, nhớ lại lúc chiều càng nghĩ càng buồn cười.
Hướng Xuân Vân nghe đến đây liền cười lớn, nàng biết hắn là tên yếu kém, nhưng không nghĩ lại đến mức này, đường đường là thái tử điện hạ nhưng một chút phong thái, uy nghiêm của bậc đế vương cũng không có, Dạ Vi Tước ơi là Dạ Vi Tước, không ngờ con của ngươi lại là một tên vô dụng, bất tài như vậy, nói xem làm sao có thể làm vua của một nước đây.
*
Kỳ Tử Nhạc vừa vào hậu viện Đông cung, rảnh rỗi không có việc gì làm, tìm một gốc cây gần đó dựa vào, khoanh hai tay trước ngực, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, không khí ở đây rất tốt, rất thuận lợi cho việc học võ của Liêu Nhiên.
Liêu Nhiên xuất hiện trong bóng đêm từ xa xa chạy đến: "Thúc thúc."
Kỳ Tử Nhạc nghe thấy tiếng của Liêu Nhiên, quay lại nhìn hắn, đợi hắn đến gần sau đó đi đến bên cạnh vỗ vào vai Liêu Nhiên nói: "Rất đúng hẹn, rất tốt."
Liêu Nhiên vì mệt mà khom người đứng chống hai tay vào đầu gối thở hồng hộc, khó khăn lắm hắn mới lẻn ra đây được, cung nữ thái giám thị vệ, tất cả đều phiền phức, lúc nãy vì muốn ra đây, mà thật giống như một tên lén lúc chuyên đi làm mấy chuyện xấu xa, nếu không thận trọng để bị phát hiện không biết hậu quả ra sau. Không ngờ hắn cũng có ngày phải sợ bọn cung nữ thái giám đó.
"Ngươi chỉ cần siêng năng luyện tập, sau này cũng không vất vả như vậy."
Kỳ Tử Nhạc nhìn hắn thở hồng hộc, vừa trách vừa thương, cỡ tuổi của hắn nàng đã tinh thông võ thuật, loại võ của Kỳ gia đạt đến cảnh giới phải mất nhiều năm, nhưng nàng cùng lắm ba năm đã học được hết.
"Là sao? ta không hiểu." Liêu Nhiên nghe Kỳ Tử Nhạc nói, ngẩng đầu khó hiểu hỏi.
"Ngu ngốc!" Kỳ Tử Nhạc thấy hắn ngu ngơ không biết, lấy tay cóc lên đầu hắn một cái, nói tiếp,