Kỳ Tử Nhạc vô cùng ngạc nhiên với quyền của Liêu Nhiên vừa đánh, rốt cục rút kiếm, dùng lực chân lui về phía sau một đoạn. Từ từ kéo khăn che trên mặt xuống, gương mặt trắng trẻo đầy đường nét xinh đẹp hiện ra.
"Thúc thúc!"
Liêu Nhiên sững sờ, kiếm trên tay rơi leng keng xuống đất, một mạch chạy đến ôm lấy người trước mặt.
"Là người thật rồi, con không có nằm mơ đúng không?"
"Không mơ, chính là ta." Kỳ Tử Nhạc nhẹ giọng nói, vỗ vỗ tấm lưng của hắn.
"Con thực sự rất nhớ người." Buông đi Kỳ Tử Nhạc, Liêu Nhiên vui mừng đến mức đôi mắt sáng rực, vừa mới đó đã có chút ẩm ước xuất hiện trong mắt.
"Đã lớn đến mức này rồi, chút nữa lại nhận không ra tiểu hài tử của ta mất rồi." Kỳ Tử Nhạc muốn nhìn Liêu Nhiên phải có chút ngẩng đầu, người cao lớn lên nhanh như vậy, tiểu hài nhỏ bé năm đó đã thay bằng một người vô cùng khôi ngô tuấn tú.
"Rốt cục là có chuyện gì xảy ra với người, có thể kể cho con nghe được không?" Liêu Nhiên vẫn chưa hết bất ngờ với sự xuất hiện của Kỳ thúc, trước kia nghe binh lính nói lại người rơi xuống vực, mà vực lại rất sâu khó mà sống được, thế nhưng bây giờ người bằng da bằng thịt xuất hiện trước mặt hắn, quả thật là kì tích.
"Chuyện rất dài, ta sẽ kể Nhiên nhi nghe sau. Còn bây giờ ta có chuyện muốn hỏi lại con." Chuyện vừa rồi nếu không chứng kiến có lẽ nàng sẽ không tin là sự thật, đến giờ vẫn chưa hết bất ngờ với chiêu thức vừa rồi Liêu Nhiên dụng, "Chiêu thức vừa rồi từ đâu mà con học được? Rõ ràng ta không có dạy."
"Là nó." Liêu Nhiên nhanh tay lấy từ trong áo ra một quyển sách màu đen, trên đó còn có ghi hai chữ Thế Đoan màu vàng vô cùng nổi bật, hai màu này chính là màu sắc tượng trưng của Kỳ sơn.
"Từ đâu mà con có nó, mau nói cho ta biết!?" Kỳ Tử Nhạc trở nên kích động, vịnh lấy hai tay Liêu Nhiên gấp gáp hỏi. Quyển sách võ thuật này chẳng phải nó ở chỗ phụ thân sao? Sao có thể nằm ở trên tay Liêu Nhiên được?
"Là phụ thân của người đã đưa cho con." Liêu Nhiên chóp mắt, lấy hơi kể lại, "Năm đó sau khi người biến mất, phụ thân cùng nương của người đùng đùng tức giận, cho rằng mẫu hậu là người đã gây ra mọi chuyện, nên bức ép mang mẫu hậu đi, nhưng không ngờ chỉ hai ngày sau, mẫu hậu đã được đưa về. Lúc đó phụ thân người còn đến phòng đưa cho con quyển sách này, sau đó chỉ nói hai chữ 'trả thù' rồi rời đi, mẫu hậu cũng không sao cả."
Kỳ Tử Nhạc thở phào một hơi nhẹ nhỏm, bao nhiêu gánh nặng như một lúc trút hết xuống, nở một nụ cười đầy tươi sáng, trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng tột cùng, xúc động muốn rơi cả nước mắt. Thế Đoan chính là tuyệt kĩ cao nhất của Kỳ gia, chỉ truyền lại cho người mang huyết thống, tuyệt đối không truyền cho ngoại nhân, phụ thân lại lấy nó đem cho Liêu Nhiên, mẫu thân nóng giận nhưng không làm hại Tước nhi, đây có phải nằm mơ hay không? Bọn họ chấp nhận sự thật này có đúng không?
Liêu Nhiên gật gù, dùng ống tay áo quẹt đi nước mắt trên mặt: "Sao này người đừng hù doạ con nữa. Một lần đã khiến người ta không chịu nổi rồi."
Kỳ Tử Nhạc nhìn biểu hiện của Liêu Nhiên buồn cười không thôi, bản tính khó bỏ, liền muốn trêu đùa: "Ta nghe nói có một vị hoàng đế lúc đương triều rất oai phong lẫm liệt, hiện tại là cùng một người được sao?"
"Bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi..." Liêu Nhiên lắc đầu tỏ vẻ bất lực chả buồn nói thêm.
Nghĩ đến Liêu Nhiên trưởng thành, Kỳ Tử Nhạc bất chợt muốn hỏi một điều, chỉ sợ suy nghĩ của hắn không còn như trước kia, có hay không trách mình lôi kéo mẫu hậu hắn vào chỗ mà thế nhân cho là vạn kiếp bất phục: "Nhiên nhi không trách ta sao?"
"Sao lại phải trách người? Rõ ràng không làm hại bất cứ ai, thì có gì là sai trái." Liêu Nhiên vẫn theo thói quen lúc nhỏ, sờ vào má Kỳ Tử Nhạc bóp bóp, còn dùng cả hai tay kéo căng má ra, "Mẫu hậu đều giao cho người chăm sóc, giao cho ai cũng không an tâm, giao cho người mới an tâm!"
Kỳ Tử Nhạc nghe được một câu ruột gan đều mát mẻ, tâm trạng vui vẻ càng tăng lên, nhưng bức quá vẫn bực mình vì hành động của Liêu Nhiên, "Cái tên tiểu tử này, mau mau lấy cái tay của con ra khỏi má của ta đi."
Liêu Nhiên cười hì hì, chẳng những không ngừng, còn kéo giãn đủ kiểu trên má Kỳ Tử Nhạc: "Nhắc mới nhớ, lúc nãy mẫu hậu có đến tìm con, mẫu hậu vừa về một lúc, người liền xuất hiện."
"Thật sao?" Kỳ Tử Nhạc ngạc nhiên mở to mắt. Khi nãy tìm khắp Kim Ninh cũng không thấy Dạ Vi Tước, nên mới nảy sinh ý định đi tìm Liêu Nhiên, không ngờ nàng đã đến đây trước mình.
"Đúng vậy a." Liêu Nhiên lần nữa gật đầu đáp lại. Bất chợt nhớ đến một chuyện, liền hướng Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa kéo nàng đi: "Con muốn dẫn người đi gặp một người."
"Là ai mới được?" Kỳ Tử Nhạc hốt hoảng nói với theo.
Liêu Nhiên không vội trả lời, kéo Kỳ Tử Nhạc thẳng đến đại lao mặc cho trời đã sẫm màu tối, đến trước đại lao mới thốt lên ba từ Lâm Dương Nhiệm. Cho giữ lao dẫn người vào trong, riêng hắn lại dừng lại ở phía ngoài.
Theo sau giữ lao, đi đến đâu, đèn rọi sáng đến đó. Đến lúc đến nơi, giữ lao đưa lồng đèn cho Kỳ Tử Nhạc cầm, rồi mở khoá.
Tiếng mở cửa vang lên, cánh cửa hình chữ nhật bật mở, Kỳ Tử Nhạc không hề chần chờ tiến vào.
Đưa lồng đèn lên trước, Kỳ Tử Nhạc cố tình đưa đèn ngay trước mặt Lâm Dương Nhiệm đang ngồi co ro trên mặt đất.
Lâm Dương Nhiệm bị ánh sáng chói, liền lấy tay che mắt lại.
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói nhỏ nhẹ bất chợt vang lên, như đánh thức u mê, Lâm Dương Nhiệm lập tức gỡ tay xuống, ngẩng đầu trân mắt lên nhìn một thân ảnh vừa nói.
Hai mắt Lâm Dương Nhiệm mở to lộ rõ hoảng sợ, kích động lùi người về sát vách tường đá lạnh lẻo phía sau y.
"Ngươi...? Kỳ Tử Nhạc...?" Lâm Dương Nhiệm mở miệng thốt lên trong kinh hãi, giây sau khi vừa nói liền lắc đầu liên tục, "Không đúng, Kỳ Tử Nhạc chết rồi, đã chết rồi!"
"Kỳ Tử Nhạc còn sống, sống rất tốt, ngươi không có nhìn nhầm." Kỳ Tử Nhạc mỉm cười, nhưng là một nụ cười ẩn chứa bi thương của quá khứ.
"Không thể nào! Ngươi đã rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng, đôi mắt ngươi đã bị bột độc hủy hoại, không thể nào còn sống!" Lâm Dương Nhiệm vẫn chăm chăm nhìn Kỳ Tử Nhạc, một phút cũng không rời.
"Nhờ phúc của ngươi, ta mới biết thì ra mình may mắn đến như vậy, rơi xuống vực nhưng không chết, còn được người ta cứu, ngươi nói xem có phải may mắn hay không?"
Mọi thứ trong ngục giam đều đen tối, Kỳ Tử Nhạc đưa đèn lồng lượn một vòng người Lâm Dương Nhiệm, quần áo trắng đều lấm máu huyết, tóc tai bê bết, chút nữa đã không nhận ra một Lâm Dương Nhiệm cao ngạo độc mưu năm xưa.
"Nhìn xem, kết quả thảm hại như bây giờ đều là do ngươi ngu ngốc chuốc lấy. Cuối cùng vẫn là kẻ thảm bại."
Lâm Dương Nhiệm dần dần khôi phục tâm trí, miệng cười nhếch: "Thảm bại sao? Ít ra so với ngươi ta không hề thảm bại, thái hậu đã lên giường với ta rồi, ta đã có được nàng rồi!"
Lâm Dương Nhiệm ngẩng đầu, cười thật lớn.
"Có được nàng dù chỉ một lần, cho dù xuống quỷ môn quan cũng không có gì phải hối tiếc. Còn hơn ngươi, suốt đời hoang tưởng đi!"
Nghe một câu hoang tưởng, Kỳ Tử Nhạc liền tỏ khinh bỉ, đặt đèn lồng xuống đất, ngồi xuống trước mặt Lâm Dương Nhiệm, nở một nụ cười: "Ngươi lầm rồi, người hoang tưởng không phải là ta mà là ngươi mới đúng. Dạ hậu khi nào thì lên giường với ngươi? Ngươi nghĩ thông minh tài trí trấn danh của nàng chỉ để trưng thôi sao?"
Kỳ Tử Nhạc nhíu mày, nâng mí