Cùng Liêu Nhiên uống một ít rượu nhẹ ở tửu lâu, thời gian qua nhanh đến mức Kỳ Tử Nhạc không ngờ đến, hỏi tiểu nhị mới biết đã đến đêm, chừng một canh giờ nữa cửa hiệu cũng đóng cửa.
Nàng thật không biết tại sao lại nhanh như vậy, chỉ nói một ít chuyện với hắn thôi mà đã trễ như vậy, bây giờ không trở về, có khi mình sẽ phải ngủ ở ngoài sân.
Càng nghĩ Kỳ Tử Nhạc càng rùng mình ớn lạnh, chỉ biết cần phải mau trở về trước khi quá muộn.
Tuy là nữ nhân nhưng tửu lượng Kỳ Tử Nhạc có thể nói tốt, từ lúc nhỏ đã sống theo lối sống tự do tự tại, rượu có thể mang ra xã giao, điều đó trở thành lệ, lâu dài tiếp xúc với nó thành quen thuộc. Nên lúc nãy chỉ uống một ít, người không thể tránh khỏi mùi rượu phảng phất, còn lại đầu óc nàng thì vẫn giữ được tỉnh táo, chỉ có chút lân la say nhè nhẹ.
Nhịp thở theo mỗi bước chân dần gấp gáp, gần đến cửa phòng, đôi đồng tử Kỳ Tử Nhạc tức khắc căng thẳng, nhìn một cái liền cả kinh, bên trong phòng vẫn còn sáng trưng, đèn chưa có tắt đi ngọn nào cả.
Trong lòng đã có dự cảm xấu, Kỳ Tử Nhạc chậm rãi mở cửa, từ từ bước vào trong. Tầm mắt vừa lúc thấy một thân ảnh ngồi xa xa, trái tim trong lòng ngực đứng lại phút chốc, như thể mình đã bị phát hiện làm chuyện xấu xa.
Nghe thái giám báo lại, lòng Dạ Vi Tước được dịp thổi bùng lửa lên, quyết định ngồi đợi luôn. Cuối cùng cũng đợi được kẻ to gan lớn mật này trở về, thật sự mà nói, chưa bao giờ nàng có cảm giác tức giận đến mức này.
Dạ Vi Tước cất giọng với thanh âm trầm thấp, gương mặt không biểu tình, khăng khăng nhìn gương đồng trước mặt: "Đã về rồi sao?"
Đột nhiên Dạ Vi Tước cất tiếng với thanh giọng đó, khiến Kỳ Tử Nhạc đứng không vững, trong lòng âm thầm kêu gào, như thế này chắc chắn là chuyện nghiêm trọng, chẳng lẽ mình đã gây ra chuyện lớn gì sao? Nhưng có nghĩ cũng nghĩ không ra nàng đã làm gì để Dạ Vi Tước sinh khí đến nửa đêm vẫn còn ngồi ở đó.
"Đã về rồi." Kỳ Tử Nhạc cố gắng hít thở, cười trừ thấp giọng trả lời. Muốn đến gần làm hoà nhưng hành động của Dạ Vi Tước khiến nàng xanh mặt, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lúc này Dạ Vi Tước mới có động thái đầu tiên, xoay cả người nhìn về phía Kỳ Tử Nhạc, gương mặt vạn phần nghiêm: "Nói ta nghe, nàng vừa đi đâu về?"
Trong mắt Dạ Vi Tước hiện rõ ràng như một phép thử, còn cố ý thể hiện cho người ta biết nàng đã nắm bắt tất cả, nhưng Kỳ Tử Nhạc lại không hay biết hàm ý ánh mắt của nàng. Một câu trả lời tuông ra, máu huyết Dạ Vi Tước càng thêm sôi sục.
Kỳ Tử Nhạc bày ra bộ mặt hiền lành, trực tiếp nhìn Dạ Vi Tước, giọng nói chắc nịch làm tăng thêm sự thật: "Ta vừa ở chỗ Liêu Nhiên trở về, vì lo nói chuyện với hắn mà ta quên mất thời gian."
"Thật sao?" Dạ Vi Tước hơi mỉm môi, cố hỏi thêm một lần nữa xác thực. Vừa rồi đã cho một cơ hội ăn năn hối lỗi, nhưng không, người trước mặt đã chọn vứt bỏ, chọn nói hư nói giả với mình.
"Thật!" Giống như đã thấy màu trời âm u nhắc nhỡ gió mưa, phía trước nhất định sẽ có bão tố, nhưng Kỳ Tử Nhạc vẫn ngây ngô gật đầu khẳng định đi tiếp.
Dạ Vi Tước thở xuống một hơi, nhếch mày một cái, hai tay phủi áo chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt Kỳ Tử Nhạc cánh môi cong lên như có ý cười: "Có vui không?"
Kỳ Tử Nhạc vừa nhìn Dạ Vi Tước đã bị nàng làm cho hoa mắt mất hồn, như bị mỹ sắc thôi miên mà gật đầu liên tục.
Kỳ Tử Nhạc, thật sự vui lắm sao? Vui đến mức gật đầu như thế sao? Dạ Vi Tước muốn hít thở không thông, cảm giác lồng ngực bức bách muốn vỡ ra, bị làm cho tức chết mà.
"Có gì vui mà đến mức quên cả thời gian vậy?" Dạ Vi Tước tiến sát hơn một chút, nhẹ giọng thì thầm hỏi, "Nói cho ta nghe có được không?"
"Rất nhiều chuyện vui, e rằng sẽ kể không hết." Kỳ Tử Nhạc ôm lấy eo Dạ Vi Tước, luôn luôn cảm thấy kì lạ, có cảm giác không đúng, hôm nay Dạ Vi Tước thay đổi nhiều quá, nhưng điều đó không khiến nàng bận tâm, hiện tại như bị yêu mị dẫn lối, phút chốc đã rơi vào mê muội.
Rất nhiều chuyện vui đến mức không kể hết?
Dạ Vi Tước vẫn tự nhiên thuận theo để nàng ôm, đến khi Kỳ Tử Nhạc tiến người gần hơn muốn làm việc xa hơn, Dạ Vi Tước mới ngẩng đầu, đưa tay chặn ở trước môi nàng lại.
"Các cô nương ở kỹ viện có xinh đẹp không? Chắc xinh đẹp lắm có đúng không?" Ánh mắt Dạ Vi Tước đột ngột biến đổi, thần sắc lạnh lùng tái xuất, đem Kỳ Tử Nhạc doạ không còn chút máu huyết trên mặt.
Nuốt xuống một ít nước bọt, không ngờ Dạ Vi Tước biết mình ra ngoài, Kỳ Tử Nhạc vẫn còn chưa hết bàng hoàng, đã nghe một câu như dội một gáo nước lạnh vào mặt.
"Đi ra ngoài!"
"Tước nhi, nàng nghe ta giải thích." Kỳ Tử Nhạc vội vã nói.
"Đi ra ngoài!" Dạ Vi Tước tức giận, chỉ tay thẳng đến cửa, ánh mắt đầy phẫn nộ. Đồ vật trên bàn tròn, bút, tranh, kể cả sách, gần đó đều bị nàng mạnh tay ném vào thẳng người Kỳ Tử Nhạc.
Đồ vật liên tiếp bay vào người, Kỳ Tử Nhạc đứng ngơ ra không phản ứng, chỉ kịp giữ lấy một quyển sách bay vào người. Dạ Vi Tước như thế này, là lần đầu tiên thấy, nên Kỳ Tử Nhạc thực sự bối rối mới không biết phải làm sao mới đúng, không phải mình muốn giấu diếm, chỉ vì lo sợ nàng biết Liêu Nhiên uống rượu sẽ lo lắng, không ngờ lại càng chọc giận Dạ Vi Tước hơn.
Bút, tranh ném rồi, trên bàn có đến mười quyển to dày khác nhau, Dạ Vi Tước đã ném Kỳ Tử Nhạc một nửa, lần này là ôm cả năm quyển ném luôn một lần.
Những thứ trên bàn đều là những thứ quan trọng đối với Dạ Vi Tước, nó không chỉ là những vật có giá trị, mà còn có là yêu thích của nàng, hôm nay vì Kỳ Tử Nhạc mà đem vứt hết, thì cũng đủ nàng có bao nhiêu tức giận.
"Đi ra ngoài!" Người vẫn chưa đi, như giả vờ không nghe, Dạ Vi Tước lần nữa lạnh giọng rồi dứt khoát xoay người đi vào phía trong.
Kỳ Tử Nhạc sao có thể nghe lời Dạ Vi Tước dễ dàng, đâu thể vì một ít chuyện này mà để ý, vội vàng đến ở phía sau ôm vòng lấy cả người Dạ Vi Tước, tránh cho nàng cự tuyệt.
"Đúng là lúc nãy ta cùng Liêu Nhiên ra ngoài có uống một ít rượu, vì sợ nàng lo lắng nên mới không nói