Nguyên Viên cung.
Nắng gắt ban trưa dần giảm đi, màu trời vừa dịu xuống một chút, Dương Tương Truyên sớm đã đến trước cửa phòng của quận chúa chờ đợi.
Đợi được một lúc, từ xa thấy Hoàng Y Tịnh cầm khay gỗ có đặt y phục bên trên đi đến, nhưng lại không thấy quận chúa đâu cả.
Hoàng Y Tịnh vừa nhìn thấy Dương Tương Truyên như nhìn một cái liền biết ngay ý định của nàng, không đợi nàng hỏi, chỉ mới bước tới thềm đã cất tiếng nói: "Chút nữa quận chúa sẽ đến."
Dương Tương Truyên ủ rũ gật đầu, trong lòng đầy thấp thỏm lo âu. Mỗi lần đối mặt với quận chúa thỉnh cầu việc gì đó, luôn sợ bộ dạng mặt lạnh của nàng sẽ xuất hiện, nhưng những điều nàng sợ thường là sẽ xuất hiện.
Đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy người trở lại, Dương Tương Truyên chán nản đến mức khoanh tay dựa cột, bộ dạng như người thiếu ngủ thiếu sức sống, cũng may vừa định ngồi thấp xuống, người trông ngóng cũng đã trở lại, khiến Dương Tương Truyên đứng thẳng người, hai mắt bừng tỉnh sáng trưng.
Đợi cho Liêu Đan Thiệp đến gần hơn, Dương Tương Truyên nuốt xuống một ít nước bọt, lấy hết can đảm mở miệng: "Quận chúa ta không đi có được không?"
"Không đi?" Liêu Đan Thiệp chuẩn bị bước vào trong phòng, nhưng một câu vừa nghe khiến cho nàng phải ngoảnh đầu quay lại.
Dương Tương Truyên bày ra bộ mặt nhăn nhó đáng thương muốn bày tỏ ý muốn không đi. Thật chất chỉ vài canh giờ nữa thôi thiết yến mừng năm mới sẽ được khai tiệc, nàng lại chẳng muốn đến những nơi đông đúc khiến mình khó chịu như vậy, chỉ còn cách này cầu xin một phen.
Nhưng với vẻ mặt lạnh hiện tại của quận chúa, tình hình van xin này chẳng mấy khả quan, hình như nàng còn chọc quận chúa giận thì phải? Không đúng lắm, nàng không đi cũng sẽ chẳng có gì thay đổi, cớ gì quận chúa còn cáu giận cơ chứ?
"Ta đi hay không cũng đều giống nhau..."
"Im miệng!" Liêu Đan Thiệp lạnh lùng phán duy nhất hai từ, tuy chỉ hai từ nhưng cực kì quyền lực, khiến cho Dương Tương Truyên đang nói cũng phải ngậm môi lại.
Dương Tương Truyên thở dài một hơi bất lực, cắn môi sắc mặt xìu xuống, trong đầu lại suy nghĩ, sao phải cố chấp mang mình đi, trong khi đã có Hoàng Y Tịnh bên cạnh.
"Không đi, ta tru vi cả nhà ngươi!" Liêu Đan Thiệp hâm doạ với thanh giọng cực kì nhỏ nhẹ, nhưng lời như thế nhẹ nhàng chỉ càng khiến lời nói càng tăng thêm vài phần đáng sợ hơn, đôi mày Liêu Đan Thiệp còn nhếch lên khiêu khích người trước mặt.
Dương Tương Truyên thôi không nói cũng xoay mặt đi bỏ cuộc, một cái quận chúa lúc nào cũng dịu dàng, tao nhã, nhỏ nhẹ đối với người ta, nhưng với mình chỉ có nghiêm mặt và cáu gắt, rốt cục Dương Tương Truyên ta làm sai chỗ nào? Sao có thể đối xử với ta như thế?
Liêu Đan Thiệp thấy vậy cũng không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng luôn vào trong phòng. Tuy rằng bề ngoài mặt lạnh, nhưng bên trong vì câu nói của Dương Tương Truyên mà lại đau lòng, bên cạnh ta không tốt sao? Sao phải là không đi?
Người đã đi một lúc lâu nhưng Dương Tương Truyên vẫn đứng trước dựa cửa với mớ suy nghĩ bất công, nàng đứng ở đó lâu đến mức chính mình không hay, đến lúc Hoàng Y Tịnh từ bên trong trở ra thấy nàng vẫn còn chân tại chỗ mới đến nhắc nhỡ.
"Sao ngươi vẫn còn đứng ở đây? Không định thay y phục sao? Yến lần này quan trọng không thể đến trễ được. Vả lại dù không muốn nhưng ngươi cũng không thể làm gì khác được đâu, yến tiệc sẽ rất náo nhiệt biết đâu ngươi sẽ hối hận vì ý nghĩ không đi của hôm nay?"
"Sẽ..." không. Lời còn chưa kịp nói hết, khuôn miệng đang hé mở giữa chừng của Dương Tương Truyên ngừng lại ngay tức khắc khi mà ánh mắt nàng vừa chạm vào một ánh mắt khác đầy sắc xảo ở phía sau, thân ảnh của một người vừa bước ra sau cánh cửa.
"Sẽ như thế nào?" Liêu Đan Thiệp khẽ mỉm môi, nghiên đầu nâng mày đưa ánh mắt sắc bén liếc nhẹ, chậm rãi hỏi ngược lại. Quả nhiên vẫn còn cố chấp, gan vẫn còn rất to.
"Sẽ...hối hận." Dương Tương Truyên rơi vào trạng thái đơ người, dời đi ánh mắt vừa chạm với quận chúa, lắp bắp đáp, cũng may kịp thời thức tỉnh, miệng vừa nói vừa cười như không có chuyện gì.
Chỉ vừa nãy thôi sao bây giờ lại khác nữa rồi, sao lại xinh đẹp yêu mị như vậy, thường khi quận chúa mặc cung phục sáng màu, hôm nay thay bằng một bộ cung phục xanh dương sẫm màu, mà ít khi nàng được nhìn thấy, còn trang điểm đậm sắc nữa.
Cảm nhận rõ tim trong lòng ngực mình đột nhiên đập loạn đến mức Dương Tương Truyên không kiểm soát nổi. Nhưng cũng chính Liêu Đan Thiệp là người khiến nàng như một bước rơi xuống vực sâu, khi mà nàng chợt nghĩ đến một việc, quận chúa sẽ cùng người khác nhỏ nhẹ tươi cười rạng rỡ, nhìn cảnh đó nàng thật sự có cảm giác không thể nào thấu nổi, thà không đi để không phải thấy còn hơn.
Trong lòng Liêu Đan Thiệp như nở hoa, vui vẻ lạ thường, hài lòng việc lần này Dương Tương Truyên không cãi lại hay trái ý mình, được nước lấn tới, Liêu Đan Thiệp giả vờ bỏ qua Dương Tương Truyên, chỉ nhẹ giọng hướng Hoàng Y Tịnh đang đứng ở giữa: "Y Tịnh, muội đã chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta đến chỗ thái hậu trước, đến chỗ thiết yến sau."
Nhận được cái gật đầu từ Hoàng Y Tịnh, Liêu Đan Thiệp liền bước đi, không nói không nhìn Dương Tương Truyên thêm lần nào nữa.
"Còn không mau đi thôi." Hoàng Y Tịnh quay sang kéo tay áo Dương Tương Truyên đang ngây người ra.
"Quận chúa sao lại đối xử với ta như vậy? Chỉ nói với ngươi, còn ta thì không. Vậy ta không đi là được đúng không?" Rõ ràng trước kia là người kéo giữ mình lại, đợi đến khi mình động tâm bị ràng buộc không lối thoát, thì lại nghiêm khắc, xa cách như vậy, oán giận lâu như vậy vẫn chưa đủ sao?
"Ngươi tự nghĩ đi, đều là nằm ở chỗ ngươi cả." Hoàng Y Tịnh thật sự hết cách, đành phải kéo Dương Tương Truyên đi, nàng mà không đi quận chúa đem mình ra xử tội chung cũng nên, "Còn việc không đi, lời quận chúa ngươi cũng biết không nên đùa mà có đúng không?"
Con người này chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng minh bạch, nhưng chuyện quận chúa muốn gì thì mù mịt như sương sớm vậy, không hiểu phong tình gì cả, chẳng những không có lời nào mật ngọt lại còn nhát gan, tính cách quận chúa cao ngạo như thế, dù hoà nhã đến mấy cũng không chịu nổi, nên mới có chuyện cáu gắt với Dương Tương Truyên như thế.
"Rốt cục thì tại sao lại nằm ở chỗ ta?" Dương Tương Truyên bị kéo đi, thanh giọng hờn oán với theo sau, vẫn không hiểu ý nghĩa của lời Hoàng Y Tịnh vừa nói.
+
Trời từ chiều dần sẫm màu tối một cách nhanh chóng, khắp nơi hoàng cung cùng lúc bật đèn sáng rực, cảnh tượng này nếu có thể đứng ở trên cao nhìn xuống toàn cảnh, nhất định sẽ phải cảm thán một câu, quá mức tuyệt mỹ.
Ngoài hoàng cung tuy không cùng lúc thắp đèn, nhưng nơi nơi đều đã bật đèn hoa rực rỡ không thua kém gì trong cung, thậm chí người dân đều đã đổ hết ra đường, một khoảnh khắc nơi nơi kinh thành đều rộn ràng náo nhiệt, chỉ còn vài canh giờ nữa, năm mới đã bước sang, ai ai cũng chờ đợi giây phút này.
Ngự hoa