Kỳ Tử Nhạc đưa tay vuốt ve một đường dài xuống dưới, thẳng đến hai chân thon dài của nàng đem tách ra, dễ dàng chen cả người vào giữa, Dạ Vi Tước thực chất chỉ kháng cự bằng miệng mà thôi, cơ thể thì đã thả lỏng cho mình tuỳ tiện.
Cảnh sắc câu dẫn cực hạn hiện ra trước mặt, tim Kỳ Tử Nhạc đập loạn trong lòng ngực, cả người cứ thế nóng lên nhiều hơn, ánh mắt Kỳ Tử Nhạc chỉ còn lại mê muội, biểu tình động lại, nhìn chăm chăm vào nơi ví như bức hoạ hoa mỹ.
Cảm giác vẫn còn chưa rõ, Kỳ Tử Nhạc càng đem hai chân Dạ Vi Tước mở rộng. Chậm rãi đưa tay chạm vào, nơi tư vị sớm đã ướt át, càng tăng thêm phần tiên diễm. Tay nàng thẳng đến nhuỵ hoa vuốt ve, một hồi liền xông đến cảm giác không nhịn được, tay vừa dứt ra, đầu đã cuối xuống vùi vào hoa huyệt, cùng đầu lưỡi lả lướt, đùa bỡn.
Dạ Vi Tước dần rơi vào mê tình, chỉ cảm thấy cả người tê dại, đầu óc đã bị thứ cảm giác lân lân xâm chiếm đánh mất lí trí.
Sức ép từ bên dưới khó cưỡng, thanh âm dễ nghe trào ra khỏi cánh môi đỏ tươi của nàng bật thành tiếng.
Nghe được thanh âm rên rỉ, làm cho người bên dưới khẩn trương rồi hưng phấn, đầu lưỡi càng thêm uyển chuyển, hai tay cũng đặt lên nhũ hoa mềm mại trước ngực xoa nắn nhiệt tình.
Khoái cảm như sóng triều cuồng cuộng kéo đến, khiến Dạ Vi Tước không ngừng run rẩy, vặn vẹo thân thể, mà thân thể Dạ Vi Tước lúc này đã mềm nhũn tựa như tơ lụa mịn màng, càng sinh thêm vô vàn ma mị.
Gương mặt từ lúc nào ửng hồng, đôi mày Dạ Vi Tước chau lại, biểu tình trông vô cùng thống khổ. Cảm giác tê dại truyền đến mỗi một lúc mãnh liệt hơn, khiến nàng không sao chịu nổi, chỉ muốn một điểm tựa nhưng cũng không xong, bức bách không ngừng tăng, đến mức người Dạ Vi Tước như muốn nổ tung ra.
Mị âm vừa vang lên, Kỳ Tử Nhạc có hơi nâng mắt nhìn lên trên, cảnh tượng dễ làm người ta mê mẩn hiện ra ngay ở trước mặt, sao Dạ Vi Tước lại có thể yêu mị đến như thế, bộ dạng ngửa mặt ra sau không ngừng thở dốc, khiến tâm can mình không ngừng xáo trộn, hưng phấn như tăng gấp bội, Kỳ Tử Nhạc một hơi hút hết mật hoa vào trong miệng.
Hành động Kỳ Tử Nhạc vừa làm, Dạ Vi Tước tưởng chừng mình sắp phát điên, gương mặt nàng nhăn nhó, cắn môi đè ép một ít thứ cảm xúc này lại, hai tay bức bối chì kéo dây vải muốn thoát khỏi, mọi thứ trở nên dồn dập, Dạ Vi Tước không tài nào chống lại nổi nữa, khiến nàng phải cố mở miệng gọi, thanh giọng vì thở dốc mà có phần đứt quãng.
"Tử...Nhạc..."
Nghe được Dạ Vi Tước vừa thở gấp vừa gọi mình, thanh âm dễ nghe đến như thế rót vào tai, Kỳ Tử Nhạc liền rời hoa huyệt, nâng người lên trên nhẹ hôn vào môi Dạ Vi Tước, tay bên dưới vẫn tiếp tục vuốt ve.
"Ta khó chịu." Mắt Dạ Vi Tước nửa khép nửa mở, lắc đầu theo câu nói.
Kỳ Tử Nhạc nhìn đến tay Dạ Vi Tước đang muốn thoát khỏi, lo lắng đương nhiên không tránh khỏi: "Nếu nàng cử động tay sẽ đau."
Vừa nói xong một câu như vừa đánh vừa xoa, trong đầu Kỳ Tử Nhạc cùng lúc hiện lên ý niệm, khiến nàng cười rất gian, tay bên dưới tư mật ấn nhẹ rồi xoay hoa tâm muốn tạo uy hiếp: "Tước nhi, nàng có nên nói gì đó dễ nghe để ta gỡ nó ra không?"
Bất chợt như vậy, người Dạ Vi Tước run lên, kèm theo tiếng rên rỉ vô thức. Dạ Vi Tước mím môi, uỷ khuất muốn phát khóc, không còn cách nào khác đành phải mở miệng nhẹ giọng khẩn cầu:
"Tiểu Nhạc...ta sẽ không chống cự nữa, mau mau mở nó ra đi."
Kỳ Tử Nhạc nghe được một câu ngọt như đường mật, tim cứ đập thình thịch, người như muốn tan chảy ra, nhưng gương mặt vẫn giả vờ không hài lòng: "Không đủ thuyết phục gì cả!"
Kỳ Tử Nhạc rõ ràng đã có ý gạt người ta, vờ nói không vừa ý để không cởi trói, cũng không cho Dạ Vi Tước phản bác, đã áp lên môi hôn, rồi lại cười thoả mãn trườn xuống bên dưới, làm việc vẫn dang dở lúc nãy.
Mị âm ngày một tăng nhiều hơn không kiểm soát, là lúc thân thể Dạ Vi Tước bị tập kích dữ dội, khoái cảm lũ lượt kéo đến, Dạ Vi Tước hoàn toàn thất thủ, bản thân hôm nay chống đỡ không nổi, để nhiều thứ phơi bày ra ngoài mà chính nàng cũng không hay biết là mình có.
Ngón tay vờn vòng quanh hoa huyệt, cuối cùng Kỳ Tử Nhạc cũng chịu đem nóng bức của Dạ Vi Tước giải toả một ít, ngón tay chậm rãi tiến dần vào bên trong, mật dịch đem ngón tay ẩm ướt, dễ dàng tiến nhập sâu hơn.
Vài ba lần nhè nhẹ chầm chậm tiến lui, giống như đã thích ứng, dần dần động tác nhanh hơn, Kỳ Tử Nhạc cũng nâng người lên trên, đem môi ngậm lấy nơi đầy đặn trên người Dạ Vi Tước liếm cắn.
Sau một hồi, cao trào qua đi, Dạ Vi Tước ngửa đầu, cong eo, rồi vô lực thả người xuống giường, vẻ mặt mê mang, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc này Kỳ Tử Nhạc mới nhướn người đưa tay mở thắt lưng của mình, đem tay Dạ Vi Tước lên xem xét trước tiên, mặc dù thắt lỏng nhưng vẫn để lại dấu ở cả hai cổ tay, sợ Dạ Vi Tước đau nên cứ cầm lấy tay nàng xoa xoa không buông.
Một lúc không lâu nhưng Dạ Vi Tước đã lấy lại một ít khí lực, không nói lời nào đã rút tay nàng lại, dứt khoát quay lưng vào phía trong.
Kỳ Tử Nhạc chưa kịp làm gì thêm đã phải nhìn cảnh Dạ Vi Tước xoay lưng đi, trong lòng thầm than không xong.
"Nàng giận ta sao?" Kỳ Tử Nhạc cười cười, chịu khó nhích người qua sát bên Dạ Vi Tước, rõ là biết kết quả nhưng vẫn thích hỏi.
Dạ Vi Tước không trả lời, Kỳ Tử Nhạc cũng đành mặc kệ, vùi mặt vào tấm lưng nhẵn mịn thơm phức, không quên cảm thán một câu lấy lòng.
"Người nàng thơm đến mức khiến người ta không chịu nổi" Tay Kỳ Tử Nhạc đang vịnh hong Dạ Vi Tước lúc này có dấu hiệu vuốt ve qua eo rồi lướt dưới tay nàng dần dần đi lên trên, dừng lại ở thứ mềm mại trước ngực xoa nắn.
Thành công làm Dạ Vi Tước run lên nhè nhẹ, Kỳ Tử Nhạc kề môi sát bên tai Dạ Vi Tước không ngừng phả khí nóng: "Hay là một lần nữa có được không?"
Nhận lại là sự yên tĩnh đến đáng sợ, Dạ Vi Tước vẫn im lặng không trả lời, vốn chỉ định doạ để nàng phản ứng, nhưng doạ không thành, lần này khiến Kỳ Tử Nhạc có chút rối, thôi đi hành động đang làm, tay lại ôm lấy eo, nhướn người qua xem xét biểu tình Dạ Vi Tước, nhìn thấy nàng vẫn còn đang mở mắt.
Kỳ Tử Nhạc không chịu nổi tình cảnh