"Tiểu Nhạc!"
Tiếng gọi êm tai giữa đêm sương yên tĩnh bất chợt truyền đến, khiến Kỳ Tử Nhạc có chút giật mình, mặt sáng rỡ quay sang hướng vừa phát ra tiếng nói.
Dạ Vi Tước từ hành lang bên phải chậm rãi đi đến, vốn không thấy Kỳ Tử Nhạc một lúc đã lâu, trong lòng liền sinh bất an, chờ thêm một lúc không thấy trở lại, mới chịu không được mà đi tìm, không ngờ lại ngồi trầm tư một mình ở đây.
Bước đến gần, nhìn thấy gương mặt Kỳ Tử Nhạc, cơ mặt Dạ Vi Tước giãn ra trông thấy, mỉm cười mở miệng.
"Sao lại ngồi một mình ở đây?"
Chỉ vừa khi quay đầu sang thấy được hình dáng của nàng, Kỳ Tử Nhạc đã bật người dậy trong tức khắc, phủi bụi trên người trước khi tiếp nhận câu hỏi sau.
"Chẳng lẽ ta kém mị lực đến vậy sao?" Dạ Vi Tước vẫn mỉm cười, ba phần thật, bảy phần giả hỏi, chân mày cũng nhướn lên một chút, như mong đợi câu trả lời.
"Nàng biết rõ nhưng còn muốn trêu ta?" Kỳ Tử Nhạc nhíu mày dùng ánh mắt bất bình nhìn lại Dạ Vi Tước, phát sinh chuyện tốt đẹp nhiều thì đều bị nàng khước từ, chỉ hận không thể ngày nào cũng đem nàng ăn sạch sẽ.
Dạ Vi Tước không nhịn được mà cười thành tiếng sau câu trả lời đầy ẩn ý của Kỳ Tử Nhạc, một lúc mới hỏi lại thêm lần nữa: "Thế sao lại ngồi ở đây?"
Chung quy vẫn muốn biết câu trả lời thật lòng của người trước mặt, hôm nay sao lại ra ngoài hành lang ngồi một mình, giờ đã không còn sớm, trời cũng càng lúc càng tối, ở đây không được sáng tỏ như những nơi khác trong cung, tuy nhiên có thể nhìn bao quát được khuôn cảnh, gương mặt bắt gặp lúc nãy cũng không được tốt, rõ ràng là có chuyện buồn, chẳng lẽ là có chuyện gì không muốn nói cho mình biết sao?
"Ta đang lo lắng một chuyện..." Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa đi đến gần Dạ Vi Tước, kéo tay nàng bước xuống bậc thang, hướng đến bờ hồ ngọc bích.
"Lo lắng sao?" Dạ Vi Tước càng nghe càng bất an theo, đầu óc liên tục suy nghĩ đến hàng tá những chuyện mà mình trước nay luôn lo lắng. Bước chân theo Kỳ Tử Nhạc mà lòng cũng thấp thỏm không yên.
Dạ Vi Tước ngồi chấp tay lên đùi, ánh mắt hướng xuống dưới hay tay có chút suy tư không rõ, bản thân vẫn luôn có nỗi buồn man mác, hoặc là xót xa nhiều hơn.
Chỉ cần là một động thái nhỏ của Dạ Vi Tước, Kỳ Tử Nhạc cũng phát hiện dễ dàng, bởi vì nàng rất yêu thích nhìn gương mặt Dạ Vi Tước, mỗi một hành động trên gương mặt nàng ấy quả thật rất kì diệu, làm cho người ta luôn muốn bắt gặp, không muốn bỏ lỡ bất cứ thay đổi nào.
Ngồi bên cạnh, Kỳ Tử Nhạc nâng tay đưa bàn tay áp nhẹ lên mu bàn tay Dạ Vi Tước, len lõi những ngón tay của mình vào lòng bàn tay nàng, hít một hơi thật sâu từ từ mở miệng hỏi một câu.
"Nàng có hối hận không?"
Dạ Vi Tước vốn dĩ cuối đầu, việc Kỳ Tử Nhạc nắm tay mình khiến Dạ Vi Tước để ý nhìn theo. Cảm giác được cầm tay khiến nàng an tâm, ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên đối diện với Kỳ Tử Nhạc, ánh mắt có chút bất ngờ vì câu hỏi mình vừa nghe. Đến giờ phút này, Kỳ Tử Nhạc sao lại hỏi mình những câu dư thừa như thế này, mặc dù Kỳ Tử Nhạc không nói hối hận vì chuyện gì, nhưng Dạ Vi Tước vẫn hiểu được ý của nàng mà hé môi trả lời.
"Ta không hối hận."
"Ta yêu nàng hơn bất kì thứ gì, ta muốn đem nàng bảo hộ thật tốt nhưng lại không làm được, còn đem đến không ít phong ba bão táp cho nàng." Kỳ Tử Nhạc xoa xoa vuốt ve tay Dạ Vi Tước, trong lòng cảm thấy vui sướng, không những vì nhận được câu trả lời vừa lòng mà còn ở thêm một điểm khác, vốn dĩ Dạ Vi Tước rất nghiêm chỉnh, khắc khe với những việc thân mật dù là nhiều hay ít, nhưng hôm nay lại để cho mình chạm tay giữa khuôn viên trống trải, đổi lại nếu là trước kia, phải là bốn bức tường kín kẻ bao quanh, bằng không muốn thân mật chạm vào Dạ Vi Tước là chuyện không thể nào, gương mặt ấy sẽ nhăn lại, thân thể sẽ co rút lại, tỏ vẻ vô cùng bất ổn, còn thêm ánh mắt cảnh cáo đầy sát khí. Chắc chắn Dạ Vi Tước đã mê muội ta rồi, nghĩ như thế môi Kỳ Tử Nhạc cứ mỉm cười suốt.
"Tiểu Nhạc, ta thấy giống như đang ngược lại, ngược lại người nên hỏi phải là ta. Cuộc đời ta vốn dĩ đã là sóng gió, kiếp này đã an bài gắn liền với hoàng cung, thì làm sao nói phá vỡ cuộc sống yên bình." Trên mắt Dạ Vi Tước có chút ý cười hiện lên, "Ta thấy chỉ có Kỳ Tử Nhạc cuộc đời yên bình không muốn, lại muốn lao đầu vào chỗ đầy gian nan khổ sở. Đột nhiên sóng gió ập đến, tất cả đều ôm hết vào người, xem có phải là không được bình thường không?"
"Ta...ta chỉ muốn hỏi thôi, không phải..." Vừa rồi còn mỉm cười, nhưng mới đó hết câu mắt Dạ Vi Tước đã đỏ lên, ẩm ướt trong mắt ngày một tăng rồi từ khoé mắt rơi xuống hạt nước như trân châu, làm Kỳ Tử Nhạc rối rít dùng tay lau đi.
Dạ Vi Tước có chút không hiểu nổi bản thân, có những lúc nàng không thể nào điều khiển cảm xúc của mình được, kí ức trước kia được dịp khơi gợi mà nổi lên, lần đầu tiên có người dùng tất cả ôn nhu để đối xử với mình, vì mình mà chịu nhiều thương đau trên người nhưng lại không một lời oán trách, than van. Nhưng đổi lại mình, lại không thể làm gì khác ngoài việc chỉ biết rơi lệ, sao Dạ Vi Tước có thể vô dụng như thế.
"Nàng cười ta sẽ vui. Nàng khóc ta sẽ đau." Kỳ Tử Nhạc cau mày, trong lòng thay vì vui vẻ vì Dạ Vi Tước đã vì mình mà rơi lệ, nhưng ngược lại trong lòng lại thấy xót xa, đau nhói.
"Ta nhận ra bản thân mình yếu đuối, thật sự rất yếu đuối, đột nhiên như thế chính là từ lúc quen biết Kỳ Tử Nhạc, càng ngày càng nhạy cảm, chỉ động một chút chuyện đã không chống đỡ nổi. Cảm thấy xa lạ như thể đây không phải là ta, thật sự muốn giấu đi sự yếu đuối như thế này nhưng lại không làm được." Cảm xúc của nàng, không biết từ bao giờ mà đã phụ thuộc bởi thêm một người, nó không còn là của riêng chính mình. Vốn dĩ đã cất giữ sâu trong bóng tối kỹ càng, sau đó đột nhiên có một