"Ta vẫn còn một chuyện chưa hỏi..." Cánh cửa phòng khép lại, chân Dạ Vi Tước có chút khựng lại ở giữa phòng, cánh môi nàng hé mở, thanh âm cùng lúc đó vang lên.
Kỳ Tử Nhạc vừa nghe liền lập tức quay lại, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Dạ Vi Tước trong lòng cũng vì thế mà căng thẳng: "Có chuyện gì khiến nàng để tâm sao?"
"Ta thừa biết là tiểu Nhạc không thích cuộc sống bó buộc, khuôn khổ, đặc biệt là hoàng cung phép tắc quy định quá nhiều, quá nghiêm ngặt. Có phải ta đang ép buộc không? Tiểu Nhạc có từng muốn ta rời khỏi hoàng cung không?" Lời nói nhẹ nhàng ôn nhu, Dạ Vi Tước thật sự rất nghiêm túc với việc mình vừa nói, ánh mắt vạn phần dịu dàng nhìn người trước mặt chờ hồi đáp. Có lẽ mình và tiểu Nhạc vẫn còn một vài chuyện chưa sáng tỏ, chưa nói được rõ ràng với nhau.
Kỳ Tử Nhạc có nghĩ cũng không nghĩ đến mức Dạ Vi Tước sẽ hỏi mình một câu khó như vậy. Khó ở đây, thật chất không phải là với mình, mà là ở nàng ấy, chuyện này nói ra từ chính miệng Dạ Vi Tước, thật sự khó khăn biết chừng nào.
Rời khỏi hoàng cung, có phải là buông bỏ tất cả mọi thứ không? Dạ Vi Tước thật sự sẽ vì mình mà bỏ lại mọi thứ để đây sao? Kỳ Tử Nhạc thật sự bị một câu này làm cho choáng váng, tâm can trở nên kích động.
Hưng phấn trong người tan trong nháy mắt khi mà lòng nàng lại nổi lên thêm nhiều ý nghĩ, gương mặt Kỳ Tử Nhạc thay đổi rất nhanh, vừa mới đó đã thấy mang vẻ lo lắng, xót xa, chân có chút dịch chuyển, tiến đến gần Dạ Vi Tước hơn: "Có phải đã suy nghĩ rất nhiều không?"
Bởi vì Kỳ Tử Nhạc gần bên, Dạ Vi Tước phải ngẩng đầu nhìn Kỳ Tử Nhạc, rồi gật gật đầu đáp lại. Thật sự đã nghĩ rất nhiều.
"Thật lòng trước kia ta đã từng nghĩ từng mơ đến viễn cảnh đó, nhưng giờ phút này ta không còn thấy quan trọng nữa, ta cũng không muốn rời bỏ hoàng cung." Trước kia, biết chừng nào mong muốn Dạ Vi Tước có thể cùng mình rời bỏ hoàng cung, đi một nơi khác sinh sống, ngày qua ngày cùng nhau sống một cuộc sống bình thường, chỉ nghĩ thôi đã khiến mình vui vẻ cả ngày. Nhưng đổi lại bây giờ, một chút cũng không muốn, thật không dễ dàng gì mà từ bỏ một nơi quen thuộc, đã cùng nàng ấy trải qua bao nhiêu chuyện thăng trầm vui buồn, mình cũng thật sự đã có cảm giác thân thuộc.
"Ta thấy tiểu Nhạc suy tư, rời đi lâu như vậy có phải là nhớ nhà không? Đột nhiên ta thấy mình rất ích kỉ." Vì lúc nãy nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc ngồi một mình, có hay không Kỳ Tử Nhạc là đang nghĩ đến nương của nàng? Rõ ràng là vật bảo trên tay người nâng niu từng chút, mình lại được giữ lấy bên người.
"Nàng không cần phải lo lắng chuyện của nương." Kỳ Tử Nhạc ôm lấy Dạ Vi Tước, vỗ về sóng lưng, "Ta thật sự không muốn nàng rời khỏi hoàng cung, một chút cũng không muốn! Ta muốn thấy Dạ Vi Tước khoát trên người cung bào, khi nàng mặc thật sự rất đẹp, rõ ràng từ lúc sinh ra thân phận nàng đã được định đoạt, y bào cũng như thế được định đoạt là dành cho nàng."
"Như thế nương của tiểu Nhạc phải làm thế nào?" Dạ Vi Tước khi nghĩ đến, tâm can thật sự rất rối, mình cũng là mẫu thân, hài nhi là do mình nuôi nấng, tận mắt chứng kiến từng ngày từng giờ nhi tử thay đổi để trưởng thành, chỉ cần hắn xảy ra một ít chuyện, tâm can người làm mẫu thân đã không chịu nổi, rõ ràng mình cũng như người đều là mẫu thân, thì làm sao không hiểu được những loại cảm giác đó, thật sự nàng không biết phải làm sao mới tốt.
"Vậy gả cho ta có được không?" Không khí trầm xuống, Kỳ Tử Nhạc buông lời rõ ý trêu chọc, muốn Dạ Vi Tước có thể bỏ xuống một chút nặng lòng, "Nếu gả cho ta, chẳng phải sẽ cùng nương thành người một nhà sao? Như thế thì còn gì phải lo!?"
"Không thể...rõ ràng chúng ta không thể...!" Dạ Vi Tước có chút nhăn mày biến sắc vì câu nói của Kỳ Tử Nhạc.
"Tháng sau Liêu Nhiên thành hôn rồi, sau đó nàng phải gả cho Kỳ Tử Nhạc ta!" Kỳ Tử Nhạc nghe nhưng vẫn làm như chưa nghe thấy lời Dạ Vi Tước, vẫn còn tiếp tục trêu chọc, nhưng kết quả không như Kỳ Tử Nhạc muốn, kết quả ở một hướng khác mà nàng không bao giờ muốn.
Dạ Vi Tước cuối thấp đầu, vẫn tựa vào người Kỳ Tử Nhạc, nhưng không có động thái gì, một khoảng im lặng trôi qua, cuối cùng thì nàng cũng hé cánh môi...
"Tiểu Nhạc, chỉ trách kiếp này ta không thể. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ gả cho Kỳ Tử Nhạc, nếu không phải Kỳ Tử Nhạc ta nhất định sẽ không gả." Dạ Vi Tước buông giọng nghe trong thanh âm buồn bã, trong mắt như có một màng mỏng sương lệ.
Nghe xong, trái tim không tránh khỏi hẫng đi một nhịp, co thắt, đau nhói lên, Kỳ Tử Nhạc lập tức cuống cuồng ôm lấy Dạ Vi Tước, vội nói: "Ta chỉ muốn trêu đùa nàng một chút mà thôi, thật sự ta chưa bao giờ có ý niệm muốn nàng sẽ gả cho ta."
Mong muốn lớn nhất chính là có thể cùng phụ thân, nương, gia gia, năm người chúng ta có thể vui vẻ dùng một bữa. Nhưng chuyện này sẽ khó mà xảy ra được, tốt nhất là không nên để Dạ Vi Tước biết.
Dạ Vi Tước không trả lời gì thêm, như nhìn một cái là đọc được suy nghĩ của Kỳ Tử Nhạc, miệng Kỳ Tử Nhạc nói không nhưng không phải hoàn toàn không như thế, nhìn sâu vào đôi mắt ấy chính là nỗi buồn cố giấu, nàng phần nào đoán được rồi, khúc mắc còn lại là điều khiến tiểu Nhạc buồn có đúng không?
Ánh mắt nghi ngờ của Dạ Vi Tước khiến Kỳ Tử Nhạc lo ngại, giả vờ ngây ra, trong đầu liên tục suy nghĩ không ngừng, cố tìm ra chuyện khác để lãng tránh, thực sự nàng không muốn Dạ Vi Tước phải ưu lo.
"A một tháng nữa là ngày thành hôn của Liêu Nhiên rồi! Ta thật sự mong chờ đến ngày đấy, không biết mẫu hậu hắn sẽ trông như thế nào trong ngày quan trọng như thế." Kỳ Tử Nhạc chợt nhớ ra, ánh mắt sáng lên.
Dạ Vi Tước có chút bất ngờ hỏi lại: "Sao lại là ta? Người nên mong chờ không phải là Liêu Nhiên sao?"
"Vì trong mắt ta chỉ có Dạ Vi Tước mà thôi."
_______
Đại lễ thành hôn sau bao ngày mong chờ thì cuối cùng cũng đã đến.
Vì muốn mọi thứ chu toàn mà mọi thứ đã bắt đầu chuẩn bị từ tháng trước. Đến ngày diễn ra đại lễ, hoàng cung từ sáng sớm tinh sương đã bận rộn ồn ào, tất bật. Cả cung Bình Hoà nơi diễn ra nghi thức được trải thành màu đỏ tươi rực rỡ, mọi việc diễn ra rất chu đáo vẹn toàn.
Đại hỷ lan rộng ra khắp kinh thành, người người cũng vui mừng cùng không khí Hoàng cung.
Mọi việc diễn ra sau đó rất chu đáo vẹn