Liêu Nhiên cùng Thủy Hỏa một đường lên đến Kỳ sơn, xe ngựa dừng trước cửa lớn, Thủy Hỏa cùng Liêu Nhiên bước xuống xe ngựa đi thẳng vào bên trong. Binh lính ở cửa thấy Thủy Hỏa đều cuối thấp người. Liêu Nhiên vào bên trong liên tục há hốc miệng nhìn mọi thứ xung quanh, nơi đây quả thật không thể tưởng tượng được, nằm trên núi nhưng là vô cùng rộng lớn, cảnh ở đây làm cho Liêu Nhiên thấp giọng thốt lên, "Ở đây quả thật rất đẹp nha!"
Mộc Thủy thấy biểu hiện của Liêu Nhiên, bắt đầu tức cười, hắn là người sống trong cung, cảnh đẹp trong cung sa hoa lộng lẫy như vậy đương nhiên là đẹp hơn ở đây rất nhiều. Vậy mà biểu hiện của Liêu Nhiên giống như chưa từng thấy cảnh đẹp vậy,
Mộc Hỏa nói: "Thái tử, cảnh ở đây thua trong cung rất nhiều!"
"Đương nhiên là trong cung hơn ở đây, nhưng mà ở đây cảnh vật đều từ thiên nhiên nên ta nghĩ so với trong cung hơn chứ không thua." Liêu Nhiên cảm thán nói, ở đây cây cối bao quanh, hồ suối đều do thiên nhiên tạo nên, không khí thoáng đảng làm cho người ta thoải mái, nên cảm giác tốt hơn trong cung rất nhiều.
Thủy Hỏa nghe Liêu Nhiên nói, gật đầu tán thành, thì ai nói Kỳ sơn tầm thường đâu, tuy không rộng lớn như trong cung nhưng là những thứ ở đây chưa chắc đã thua, Mộc Hỏa dẫn Liêu Nhiên đi xung quanh một hồi mới phân phó người chuẩn bị phòng, cùng thức ăn.
Liêu Nhiên dùng cơm xong, nghĩ ngơi đến lúc thức dậy đã là buổi trưa, mở cửa phòng đi ra ngoài định tìm Thủy Hỏa, nhưng lại mở cửa ra lại thấy hai người đang đứng gần đó, một người mặc y phục trắng, một người mặc y phục đen: "Hai vị là...?"
Hắc Bạch nghe thấy tiếng động, quay ra phía sau, thấy Liêu Nhiên đang đứng trước cửa, Hắc Y mới lên tiếng, "Thái tử, bọn ta là thuộc hạ của Kỳ vương, Kỳ vương giao nhiệm vụ cho bọn ta giúp người học võ công."
"À...vậy hai vị đại ca giúp ta học võ sao? Vậy hai vị tỷ tỷ Thủy Hỏa kia?"
Lần này là Bạch Y trả lời: "Sau này Thái tử cứ việc gọi bọn ta là Hắc Bạch, Thủy Hỏa có việc nên không thể ở đây lâu được, bây giờ ta dẫn người đến phòng sách trước đã."
Liêu Nhiên theo chân Hắc Bạch đi qua dãy hành lan dài rộng, cuối cùng cũng đến được. Hắc Bạch mở cửa ra. Căn phòng có rất nhiều dãy sách được đặt ngăn nắp, trên tường được treo nhiều bức họa khác nhau. Ở giữa phòng có cái bàn lớn. Hắc Bạch lấy vài quyển sách cùng Liêu Nhiên đi đến ngồi xuống ghế. Hắc Bạch hai người tỉ mỉ chỉ dạy những gì trong sách cho Liêu Nhiên hiểu.
Vài canh giờ sau, ba người mới bước ra khỏi cửa, lúc này Kỳ Tử Nhạc đã đến đây. Thấy Kỳ Tử Nhạc đến Liêu Nhiên vui vẻ kêu một tiếng "Thúc thúc" Hắc Bạch khom người chấp tay thành quyền, "Kỳ vương."
Kỳ Tử Nhạc đến gần, gật đầu mỉm cười nhìn Liêu Nhiên, lại nói: "Liêu Nhiên thấy thế nào? Có thích không?"
Liêu Nhiên cao hứng trả lời lại: "Rất tốt, thúc dẫn ta đi đến nơi đó đi." chỉ về cái phòng có cửa thật lớn ở phía xa xa kia. Từ lúc sáng hắn đã tò mò nhưng không dám mở miệng bây giờ Kỳ Tử Nhạc đến mới dám mở miệng.
Kỳ Tử Nhạc nhìn theo hướng đó, thoải mái gật đầu, dắt Liêu Nhiên đi đến đó. Cửa lớn mở ra, Liêu Nhiên trong ngày hôm nay không biết đã có bao nhiêu lần há miệng, dáo dác nhìn quanh, ở đây bố trí có đôi phần như ở trong cung nhưng lại có phần kì lạ hơn, "Thật kì diệu!" Liêu Nhiên cảm thán xong lại nói, "Cái ghế đó tại sao lại phát sáng vậy Kỳ thúc?"
Kỳ Tử Nhạc giải đáp thắc mắc cho Liêu Nhiên: "Nó được làm từ nhiều loại ngọc khác nhau nên mới kì diệu như vậy, ở đây có rất nhiều thứ, con muốn thứ gì cứ nói với ta."
"Thật không?" Liêu Nhiên mở to mắt ngạc nhiên, khuôn mặt rạng rỡ nói tiếp, "Vậy cái ghế thì sao?"
Kỳ Tử Nhạc bậc cười nhìn Liêu Nhiên: "Ngoại trừ nó. Nó là vật gia truyền." đứa nhỏ này đúng thật là làm cho nàng đỡ không kịp, lắc đầu nói tiếp, "Có nhiều thứ sao phải chọn nó chứ?"
Liêu Nhiên bĩu môi: "Vậy...a thúc thúc cho ta một thanh kiếm tốt có được không?"
Kỳ Tử Nhạc nghe xong liền gật đầu nói: "Cái đó thì được, mấy ngày ở đây phải nghe theo Hắc Bạch có chuyện gì thì cứ tìm hai người bọn họ là được, biết không?"
Liêu Nhiên gật gật đầu, sau đó Kỳ Tử Nhạc lại nói, "Bây giờ thì đi dùng cơm đi."
__________
Kỳ Tử Nhạc qua ngày hôm sau một mạch chạy về kinh thành, đến được kinh thành thì trời đã tối, nhưng không vội tìm Dạ Vi Tước, một ngày đi đường thấm mệt nên mới đợi đến qua ngày hôm sau mới tìm đến Dạ Vi Tước.
Liêu Nhiên bị bắt đã ba ngày, Dạ Vi Tước lòng nóng như lửa, lo lắng không yên chờ tin tức nhưng lại không thấy Kỳ Tử Nhạc xuất hiện, mà Cung Sa Lạc Mạn các nàng cũng không tìm thấy bất kì tin tức gì cả, không biết lần này hắn còn định giở trò gì nữa.
Kỳ Tử Nhạc hôm nay mặc trên người bộ y phục màu lam, trên khuôn mặt lộ ra vui vẻ, ngồi trên kiệu của Từ Minh đi qua cửa hoàng cung. Sau khi vào được, kiệu một hướng Kỳ Tử Nhạc một hướng mà đi. Kỳ Tử Nhạc đến trước Kim Ninh Cung, vén áo phi một cái bay qua tường thành cao cao. Có điều lạ là hôm nay rất ít binh lính canh giữ nên Kỳ Tử Nhạc mới dễ dàng đến trước phòng của Dạ Vi Tước.
Kỳ Tử Nhạc đánh giá bốn phía, định tiến lên..., cửa bất chợt mở ra, không hẹn mà gặp, lại cùng Cung Sa Lạc Mạn đối đầu với nhau. Kỳ Tử Nhạc trên mặt một mảng tối đen, trong lòng thầm