Kỳ Tử Nhạc thở dài, biết là Dạ Vi Tước không chấp nhận được, chuyện gì cũng cần có thời gian, huống hồ chuyện này suy ra thế nào cũng thấy vô lí, khó chấp nhận được, nhưng nàng nhất định sẽ thay đổi được Dạ Vi Tước, chuyện này tuy khó khăn nhưng nàng tuyệt đối không buông tha cho Dạ Vi Tước. Kỳ Tử Nhạc xưa nay muốn gì đều phải làm cho bằng được. Kỳ Tử Nhạc gật đầu: "Sáng mai ta đưa Liêu Nhiên đến cửa hoàng cung." nói xong xoay người đi ra ngoài.
Cung Sa Lạc Mạn nghe cửa mở xoay người lại vừa lúc thấy Kỳ Tử Nhạc đi ra, các nàng liền đi vào, đi ngang qua Kỳ Tử Nhạc hơi dừng lại trừng mắt liếc một cái sau đó mới hả dạ đi vào trong, trong mắt không có nửa điểm thân thiện chỉ có hận ý cơ hồ có thể giết người này.
Cung Sa Lạc Mạn bước vào nhìn thấy nương nương ngồi một mình thất thần không biết là suy nghĩ gì, nhưng trên nét mặt lại có chút lo âu, chắc rằng nương nương đang băn khoăn chuyện gì đó. Từ rất lâu rồi các nàng mới thấy nương nương như vậy, phải nói là nương nương là người tâm tĩnh như nước dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không làm người dao động. Lần này nhất định Kỳ Tử Nhạc lại ép buộc nương nương. Cung Sa Lạc Mạn trong lòng tràn ngập tức giận, món nợ này các nàng sẽ ghi nhớ, sau này tính luôn một thể.
Cung Sa lo lắng thấp giọng gọi: "Nương nương người..."
Dạ Vi Tước bị gọi hơi giật mình, như từ trong mộng trở về, nhìn các nàng lo lắng cho mình lại nói: "Bản cung không sao, các em sáng mai ra cửa thành đón Liêu Nhiên về đây cho bản cung."
Cung Sa trong lòng không yên lại nói: "Nương nương, Kỳ Tử Nhạc hắn uy hiếp người sao?"
Dạ Vi Tước không có trả lời câu hỏi của Cung Sa, cảm thấy đầu hơi nhức, khẽ nói: "Bản cung muốn đi nghỉ."
Cung Sa Lạc Mạn biết là nương nương không muốn nói nên không dám hỏi tiếp, biết người không được khỏe nên không nhiều lời nữa: "Bọn nô tỳ ở bên ngoài, người cần gì cứ gọi nô tỳ sẽ vào ngay." Dạ Vi Tước gật đầu, hai người ai cũng thở dài sau đó ra ngoài.
________
Hôm sau mặt trời đã lên cao, nắng vàng chiếu xuống mọi nơi ở hoàng cung, cửa lớn của hoàng cung mở ra, một đoàn người xuất hiện sau đó từ từ đi qua cửa cung.
Cung Sa Lạc Mạn thấy kiệu đi qua khỏi cửa cung, vội chạy đến quỳ xuống: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Liêu Nhiên hơi vén rèm, bước ra bên ngoài, bởi vì nãy giờ ngồi trong kiệu nên khi xuống kiệu ánh nắng liền chiếu thẳng vào khuôn mặt, bị chói mắt Liêu Nhiên lập tức lấy tay che lại, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "A...mau đứng lên đi."
Cung Sa Lạc Mạn hai người đứng lên. Lạc Mạn cúi đầu nói: "Nương nương lệnh cho nô tỳ mời Thái tử đi Kim Ninh Cung một chuyến."
Liêu Nhiên gật gù, đi lên kiệu hướng Kim Ninh Cung mà đi, hắn biết mẫu hậu lo lắng hắn, mà trong lòng hắn mấy ngày luôn thấy bức rức, tâm không yên được. Đây là lần đầu tiên hắn dám lừa dối mẫu hậu như vậy, bây giờ trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm bất an.
Cung Sa Lạc Mạn đi vào chính điện trước: "Nương nương Thái tử đã đến." Lạc Mạn vừa nói xong, Liêu Nhiên từ ngoài cửa bước vào, thấy Dạ Vi Tước ngồi ở điện, liền chạy đến vừa chạy vừa hô: "Mẫu hậu...mẫu hậu..."
Dạ Vi Tước thấy Liêu Nhiên xuất hiện, đứng lên rời khỏi ghế, theo hướng của Liêu Nhiên, Dạ Vi Tước cũng nhanh bước đi đến cúi người ngồi xuống ôm Liêu Nhiên vào lòng. Dạ Vi Tước mừng rỡ đến sắp rơi nước mắt, nhìn thấy Liêu Nhiên bình an trở về nàng mới thoát khỏi tâm trạng u ám, mấy ngày này không lúc nào nàng được yên, lúc nào cũng lo lắng cho hắn. Ôm Liêu Nhiên một lúc lâu, Dạ Vi Tước rời khỏi cái ôm hơi đẩy hắn ra cho đối diện với nàng, nhẹ nhàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn này, chỉ có mấy ngày mà nàng lại vô cùng nhớ hắn.
Liêu Nhiên rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẫu hậu, nhi thần rất nhớ người."
Dạ Vi Tước cầm khăn lau nước mắt cho Liêu Nhiên, thanh âm dịu dàng lo lắng hỏi: "Kỳ Tử Nhạc đưa con đi đâu? Hắn có làm gì con không?" Dạ Vi Tước trong lòng thầm hận, nếu hắn dám làm hại Liêu Nhiên nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Liêu Nhiên hít hít cái mũi nhỏ, miệng chu chu không chút do dự nói: "Thật ra thúc...um Kỳ Tử Nhạc không có làm gì nhi thần cả. Nhưng mà nhi thần rất sợ." Liêu Nhiên chút nữa đã lỡ miệng định gọi Kỳ Tử Nhạc là thúc thúc, cũng may phản ứng kịp thời. Liêu Nhiên tự nhiên nhớ lại lời Kỳ Tử Nhạc dặn dò đêm qua, thúc thúc bảo hắn trước mặt mẫu hậu phải lựa lời tùy lúc mà nói.
Dạ Vi Tước cưng chiều vuốt ve, an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc mẫu hậu biết Nhiên nhi sợ,