"Người nương nương nên đa tạ không phải thần. Người giúp nương nương mới chính là Kỳ Tử Nhạc."
Dạ Vi Tước hơi bất ngờ, hỏi ngược lại: "Kỳ Tử Nhạc?"
Kỳ Tử Nhạc như thế nào lại giúp nàng? mà như thế nào lại cùng Từ Minh có quan hệ: "Khanh là có quen biết với Kỳ Tử Nhạc? Tại sao Kỳ Tử Nhạc lại là người giúp bản cung?"
"Đúng vậy." Từ Minh gật đầu không chút sợ một mạch nói ra, "Thật ra thần chính là thuộc hạ của Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc chính là người đưa thần vào cung, chức vụ này cũng là do Kỳ Tử Nhạc cho thần."
Dạ Vi Tước híp mắt, nhíu mày, mắt phượng thẳng tắp nhìn Từ Minh, dùng ngữ khí lãnh đạm: "Khanh vào cung là có mục đích!"
Từ Minh lại là thuộc hạ Kỳ Tử Nhạc, vậy chẳng phải là người của thổ phỉ sao? Trước giờ mọi thông tin trong cung đều do hắn cung cấp ra ngoài, Dạ Vi Tước nghĩ đến đây trong người liền xuất hiện luồng khí nóng, nhưng mặc dù tuy tức giận nhưng ngoài mặt lại như không, chỉ nói, "Nói cho bản cung biết chuyện này, khanh không sợ sao? Khanh cuối cùng là có ý gì?"
Từ Minh cẩn thận nói: "Nương nương khoan hãy nóng giận, hạ thần đương nhiên sợ. Nhưng mà những chuyện này đều có liên quan đến nương nương."
Dạ Vi Tước nhướn mi: "Liên quan sao? Vậy khanh nói xem liên quan ở chỗ nào."
"Kỳ Tử Nhạc vì người mà đã tìm cách đưa thần vào cung, nhưng thật chất không có âm mưu gì cả, mục đích chính là muốn bảo vệ người." Từ Minh nhìn sắc mặt Dạ Vi Tước có biến, ít khi thấy Hoàng hậu sơ suất lộ ra cảm xúc nhân cơ hội nói tiếp, "Kỳ Tử Nhạc tuy mang danh thổ phỉ nhưng nương nương có điều không biết, thổ phỉ Kỳ sơn cướp bóc nhưng là chọn bọn quan lại tham ô, hối lộ, cưỡng ép dân chúng mà trừng trị, cướp của chúng sau đó lại phân phát cho dân nghèo."
Từ Minh lại tiếp tục hỏi: "Chắc nương nương vẫn còn nhớ dược tủy thảo lần trước?"
Dược tủy thảo mà Từ Minh nói là thứ mà lúc nàng bị thương Cung Sa đã đem đến cho nàng dùng. Dạ Vi Tước chớp mắt một cái xem như là trả lời.
Từ Minh lại tiếp tục nhân cơ hội tấn công: "Đó cũng là do Kỳ Tử Nhạc đưa đến, thần không biết Kỳ Tử Nhạc hôm đó đã làm gì nương nương, chỉ biết là Kỳ Tử Nhạc bị người của nương nương đả thương nghiêm trọng nhưng cũng không màn đến sống chết của mình, một mực lấy dược để đưa đến cho nương nương."
Ý của Từ Minh chính là kể công, còn muốn nàng chấp thuận Kỳ Tử Nhạc.
"Nói xem khanh muốn bản cung phải làm thế nào?"
"Nói những chuyện này thần không phải muốn cầu xin người cái gì cả mà chỉ muốn giải thích sự hiểu lầm của nương nương đối với Kỳ Tử Nhạc."
Thật sự hắn đến đây không phải để cầu xin Hoàng hậu mà là muốn giải thích.
"Những lời thần nói tất cả đều là sự thật. Thần tin nương nương cũng biết thần là người thế nào. Bịa chuyện tuyệt đối không có khả năng."
Từ Minh nói xong xoay người bước đi, đột nhiên dừng lại cũng không quay đầu:
"Kỳ Tử Nhạc chính là kẻ si tình nhất trên đời này. Nương nương sẽ không bao giờ tìm ra người nào hơn Kỳ Tử Nhạc yêu người nhiều như vậy đâu."
Có thể Hoàng hậu nương nương không biết nhưng là hắn biết, chứng kiến biết Kỳ Tử Nhạc si tình đến cỡ nào, trong mắt thuỷ chung hình bóng một người, chỉ cần Dạ Vi Tước hết thảy mọi thứ đều vức bỏ kể cả tôn quyền địa vị danh thế (Từ đại nhân nói thiếu rồi tình thân nữa nha)
Dạ Vi Tước nghe những lời Từ Minh nói, tâm tư rối loạn, những chuyện này Kỳ Tử Nhạc là vì nàng mà làm sao? nếu thật như vậy là Kỳ Tử Nhạc cứu nàng, cứu Liêu Nhiên, cứu rất nhiều người. Trong lòng Dạ Vi Tước lập tức xuất hiện mâu thuẫn càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, muốn ra ngoài đi dạo một chút.
*
Từ Minh vừa đến cửa cung liền thấy ngay Kỳ Tử Nhạc đang dẫn binh đi vào.
"Thừa tướng đại nhân." Kỳ Tử Nhạc đi đến chấp tay nói.
"Là phó tướng quân sao?" Từ Minh thấy Kỳ Tử Nhạc diễn trò, nên cũng diễn theo, "Không biết có thể nói chuyện một chút không?"
"A...được." binh lính lui đi Kỳ Tử Nhạc lập tức trả vấn, "Ngươi vừa vào Kim Ninh Cung có phải không? Là có chuyện gì?"
Từ Minh cười nói: "Người bắt tin tức nhanh thật." lại thấy Kỳ Tử Nhạc hung tợn trừng mắt làm cho hắn có chút hoảng sợ, thu lại ý cười, nghiêm túc nói, "Kỳ vương thứ tội cho thuộc hạ, thuộc hạ không hỏi ý nhưng đã tìm nương nương nói cho người biết mọi chuyện."
"Cái gì?" Kỳ Tử Nhạc kích động thốt lên, hai tay bấu chặt thành quyền, tức giận: "Ngươi to gan thật! Không hỏi ý của ta mà đã nói cho nàng biết? Ngươi là đang xem thường ta phải không?"
"Thuộc hạ không có ý đó. Người khoan hãy tức giận nghe thuộc hạ nói đã." Từ Minh luống cuống lập tức giải thích, "Thuộc hạ cho nương nương biết tâm ý của người là để bỏ đi khúc mắt lúc trước, bây giờ chỉ cần người nhân cơ hội này mà bày tỏ với nương nương."
Kỳ Tử Nhạc sau một hồi phân tích nghiền kĩ càng, tức giận cũng tiêu tan: "Được nếu ta thành công thì không nói." nửa câu sau nhấn mạnh từng chữ còn làm mặt quỹ, "Còn nếu mà thất bại thì ngươi tự biết đi."
Từ Minh sởn gai óc, trong lòng thầm than, làm chuyện tốt chẳng những không được báo đáp mà còn bị khiển trách. Nếu không thành công chắc hắn sẽ thành tro bụi mất.
Kỳ Tử Nhạc chạy một hơi không ngừng nghĩ đến kim Ninh Cung vừa kịp lúc:
"Hoàng hậu nương nương chờ chút đã."
Dạ Vi Tước đang đi dạo trong sân nghe vậy dừng bước, xoay người về phía sau thấy Kỳ Tử Nhạc: "Phó thống lĩnh tìm bản cung là có chuyện gì sao?"
"Thần có chuyện riêng cần nói với nương nương." Kỳ Tử Nhạc đi đến