Kỳ Tử Nhạc hai tay nắm vào bả vai Dạ Vi Tước cho nàng xoay qua đối diện với mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đẹp như ngọc, ôn nhu nói: "Ta biết trong lòng nàng có nhiều khúc mắt nhưng không lẽ nàng muốn đời này phải cô liêu sao? Ta biết nàng là nhất quốc chi hậu nàng ngại thiên hạ, nhưng một lần này thôi, một lần dung túng cho bản thân, một lần mở lòng cho ta một cơ hội, một lần suy nghĩ cho bản thân mình có được không?"
Dạ Vi Tước không tránh ánh mắt của Kỳ Tử Nhạc mà trực tiếp nhìn vào đôi mắt trong veo này, nàng sao lại không biết được chứ, ánh mắt này lúc nào nhìn nàng cũng tràn ngập thâm tình, làm cho nàng như bị cuốn sâu vào đôi mắt ấy, trong lòng nàng bây giờ vô cùng nhiễu loạn, nội tâm cũng vì vậy mà mâu thuẫn không ngừng đấu tranh dữ dội.
Im lặng một lúc thật lâu Dạ Vi Tước lúc này mới hít một hơi thấp giọng nói: "Kỳ Tử Nhạc ta sẽ không hứa hẹn gì với ngươi cả, nơi này là chốn hoàng cung thâm sâu phức tạp khó lường ta lại là hoàng hậu làm sao đảm bảo được không xảy ra chuyện gì. Sau này bất luận có chuyện gì...đây đều là lựa chọn của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể trả tự do lại cho ta."
Kỳ Tử Nhạc chính mình cố gắng bình tĩnh lắp bắp trả lời: "Được được đều là ta cam tâm mà chọn, đời này cũng không hối hận."
Dạ Vi Tước nhìn biểu hiện của Kỳ Tử Nhạc hơi nhếch môi nói: "Chuyện này nhất định không để truyền ra ngoài."
Kỳ Tử Nhạc được một tất lại muốn thêm một thướt, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Vi Tước, xúc cảm truyền đến cảm giác rất mềm mại chỉ là hơi lạnh một chút, tuy là nắm tay nhưng mà cũng không quên nói, "Ta biết hiện tại nàng chưa có cảm nhận được, nhưng từ từ ta sẽ cho nàng thấy tâm ý của ta là thật, nàng không cần làm gì cả chỉ cần thuận theo tự nhiên."
Nhìn xuống, lại thấy Kỳ Tử Nhạc đang nắm lấy tay mình, truyền đến hơi ấm, như ngọn lựa ấm nhẹ thổi qua tảng băng lớn.
Dạ Vi Tước rất mau rút tay lại, ra lệnh: "Đừng tùy tiện! ở đây là hoa viên."
*
Kỳ Tử Nhạc nguyên đêm qua vui đến mức ngủ không được, nhưng sáng hôm sau dậy rất sớm, vào cung cũng rất sớm, tinh thần phơi phới ở chính tầng mây vẫn chưa chịu xuống. Trên đường đi Kim Ninh Cung cảm thấy hôm nay mọi thứ trước mắt đều rất khác lạ, đẹp đến lạ thường, tại sao bình thường không thấy được những đám mây trắng tinh lượn lờ trên bầu trời trong xanh, còn có hoa cỏ đủ loại màu sắc xung quanh, cảnh tượng này thật mỹ không tả nổi.
Đến lúc Dạ Vi Tước thức dậy, mọi thứ đã hoàn tất, đồ ăn ngự thiện phòng chuẩn bị đã được đặt trên bàn, nàng mới ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, lại nghe Cung Sa nói thấy Kỳ Tử Nhạc lén lúc xuất hiện ở ngoài cửa còn mang theo cái túi. Hình ảnh này thật sự quá quen thuộc với nàng quá rồi Kỳ Tử Nhạc là không có chuyện gì làm sao? rảnh rỗi đến mức này đây sao?
Đợi đến khi cung nữ, thái giám lui hết chỉ còn lại Cung Sa Lạc Mạn, Kỳ Tử Nhạc mới nhanh như chóp chạy nhanh vào.
Bước vào trong vừa lúc thấy Dạ Vi Tước ngồi ngay bàn, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, biết là nàng chưa ăn Kỳ Tử Nhạc vội nói: "Ta có đem đến một ít thức ăn cho nàng. Nhất định lần này không giống những lần trước đâu."
Lạc Mạn thấy Kỳ Tử Nhạc mang đồ ăn đến, tự nhiên liền chướng mắt, giọng nói cùng ánh mắt không có vì khác biệt lắm, rất là đanh đá: "Nương nương không ăn đâu, ngươi mang về đi...đi đi."
Kỳ Tử Nhạc không thèm để ý đếm xỉa đến lời Lạc Mạn nói, không nói lời nào làm cho Lạc Mạn liền trở thành không khí. Mắt thấy trên bàn còn đĩa trống Kỳ Tử Nhạc rất tự nhiên mở túi cho hết bánh vào. Sau bao lần tận mắt chứng kiến đồ ăn của nàng mang đến toàn bộ đều bị Dạ Vi Tước nhẫn tâm cho người mang đi không thương tiếc, lần này nàng rút kinh nghiệm những lần trước không mang thức ăn linh tinh nữa, có sơn hào hải vị gì mà Dạ Vi Tước chưa từng ăn qua, lần này thông minh thêm chút ít tìm mấy món giản dị trong cung không có may ra nàng còn động đũa.
"Nàng xem người ta sáng sớm đã chạy đi thật xa thật lâu mới tìm mua được đó. Nàng cũng nên nếm qua một ít có được không? Một ít cũng được nữa." Kỳ Tử Nhạc chống hai tay lên bàn, giống như là van xin đặt ân, ánh mắt long lanh chờ mong.
Dạ Vi Tước liếc nhìn biểu hiện của Kỳ Tử Nhạc rồi lại nhìn mấy cái bánh trong đĩa, hơi bất ngờ, nàng thực chưa từng thấy qua loại bánh này bao giờ, nhìn bên ngoài màu sắc rất bắt mắt hấp dẫn, nàng đương nhiên muốn nếm thử xem nó ra sao, và cũng không nỡ dập