Thoáng chốc đã bước qua tháng bảy, cảnh sắc mùa thu tươi đẹp quá đỗi đến mức làm cho lòng người sinh ra cảm giác say, thật muốn đắm sâu vào trong đó. Cảnh cùng người không hẹn mà gặp vô tình lướt qua, chạm vào nhau tạo nên một màn kì ảo rung động trời đất, cảnh sắc tuyệt diễm hết sức câu hoặc lòng người, đây là thực hay là mộng?
Dạ Vi Tước dạo bước trong sân viên Kim Ninh, nàng dáng người mỏng manh như cành dương liễu đưa trước gió, cung y trắng tinh ôm lấy cơ thể tạo nên vóc dáng mỹ diệu, trên đỉnh đầu kết trâm vàng tinh xảo, bởi vì cảnh sắc mùa thu mà thần sắc lúc này thập phần ôn hòa không có nét nào lãnh đạm như thường thấy, phía sau ngàn sợi thanh ti đen huyền buông thả tự do để mặc cho gió lôi cuốn cùng nhau tung bay phiêu dật theo gió, vạt áo trắng nương theo đó cũng bắt đầu chuyển động không ngừng.
Gió thổi đến, gió cuốn theo lá vàng, lá vàng cũng theo gió hòa vào không trung tung bay lượn khắp bầu trời xanh. Dạ Vi Tước nhìn cảnh tượng này không nhịn được hơi ngửa mặt hít một hơi thật sâu vào, cảm giác thật tốt, cảnh sắc thật sự quá mỹ! không khí thoáng đảng không mang nóng bức của mùa hạ cũng không mang lãnh khí như mùa đông, môi Dạ Vi Tước bất chợt nở nụ cười, trên môi xuất hiện đường cong tuyệt đẹp, nụ cười này nàng nào biết dễ làm cho giai nhân luân hãm sâu vào mãi không thoát được.
Cung Sa Lạc Mạn cùng một số cung nữ phía sau không hẹn mà cùng trợn mắt há hóc mồm miệng. Các nàng mỗi ngày đều tiếp xúc hầu hạ nương nương, nhìn thấy nương nương đáng lí ra phải quen với người rồi mới phải nhưng trái lại lúc này ai cũng cảm thấy rất lạ thường, còn lầm tưởng như mình bị hoa mắt. Nương nương mỹ mạo khuynh sắc khuynh thành không ai không biết nhưng hôm nay nương nương dường như không phải người ở chốn nhân gian này nữa rồi, lúc này tựa như thiên tiên chân tử xuống trần gian, không có gì để miêu tả được cảnh tượng trước mắt, nương nương thật sự quá mức xinh đẹp!. Những người được chứng kiến cảnh tượng này chắc được xem là diễm phúc đi.
Dạ Vi Tước cước bộ di đến núi giả, hạ xuống ghế đá bên cạnh, đưa tầm mắt ngắm nhìn dãy phong lan trắng tinh khôi quanh bờ hồ.
"Hôm nay bản cung có gì khác thường lắm sao? Sao các em lại nhìn bản cung bằng nhiều loại ánh mắt như vậy? Cái này có đáng kết tội mạo phạm được không?" Dạ Vi Tước phong thái ung dung, đột nhiên lên tiếng.
Cung Sa lập tức mặt nhăn mày nhó kêu lên "Oan cho nô tỳ quá mà!"
"Người quả thật có chút khác biệt thường ngày, nô tỳ cảm thấy hôm nay người rất xinh đẹp, đến mức có thể câu tâm dẫn phách người khác. Nên vì vậy bọn nô tỳ mới nhìn người nhưng mà là dùng ánh mắt thập phần ngưỡng mộ cung kính chứ không có như người nói a." Lạc Mạn chỉ cười nói.
Nương nương quả là cao nhân a nha, chỉ là lén lúc nhìn thôi nhưng lúc nào cũng bị người phát hiện, tâm tư các nàng đều bị người nắm trong lòng bàn tay không sót một tí nào cả.
Lời Lạc Mạn nói tự nhiên sẽ không giả được. Dạ Vi Tước không trách cứ chỉ nhẹ cong môi, tạm xem đó là lời khen tiếp tục hưởng thụ cảnh sắc xung quanh.
"Nương nương người thấy có lạ không?" Lạc Mạn sau một hồi đứng bên cạnh lại phân tích sâu xa, bây giờ mới nói.
Dạ Vi Tước hơi nhướn mày nhưng ánh mắt không hề lưu chuyển, hỏi ngược lại: "Lạ sao?"
Cung Sa nhìn một cái liền biết Lạc Mạn có suy nghĩ, ý định gì ngay, lạnh lùng liếc Lạc Mạn một cái xem như cảnh cáo, ánh mắt như nói ngươi thử nói thử xem.
Lạc Mạn vốn là người ngay thẳng, có chuyện thắc mắc không để trong lòng lâu được mà phải hỏi mới chịu được, Lạc Mạn không từ bỏ ý định, không sợ chết nói: "Đúng vậy, nhưng nô tỳ nói chuyện này không biết có phá rối người không nữa?"
Cung Sa lúc này trong mắt toàn là hàn khí, Lạc Mạn trong mắt người khác mà nói là người đứng đắn, ngay thẳng thông minh sáng suốt, bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, nhưng hôm nay chắc đầu óc đã bị mọt ăn mất rồi, đúng thật không hiểu chuyện, lúc nào không nói lại lựa ngay lúc này, tâm tình nương nương lúc này đặc biệt rất tốt, nếu nhắc đến hắn không biết người còn tâm trạng ngắm cảnh không nữa?
"Nô tỳ thấy nửa tháng nay Kỳ Tử Nhạc không có xuất hiện trong cung. Không biết hắn ta sắp tới sẽ làm gì, nô tỳ thật lo lắng, sợ hắn lại làm trò xằng bậy gì đó." Nhưng mà lời đã nói làm sau rút lại được, đành đâm lao phải theo lao thôi.
Dạ Vi Tước nghe đến Kỳ Tử Nhạc tâm tư hơi xao động một chút.
"Ta biết em lo cho bản cung, nhưng tạm thời em không cần lo lắng đến hắn, hiện tại sẽ không có chuyện gì đáng lo xảy ra đâu!" Dạ Vi Tước nhẹ giọng nói.
Đúng vậy kể từ lần dùng điểm tâm ở tẩm cung nàng lần trước, còn nói lần sau mang món ăn khác cho nàng mà nửa tháng nay cũng không thấy xuất hiện. Không phải là rất kì lạ sao? Nói không để ý thì chính là nói dối.
*
Chuyện kì lạ này không kéo dài được bao lâu cũng liền tan biến. Dạ Vi Tước dùng bữa trưa xong xuôi, như thường ngày đi đến thư phòng, qua dãy hành lan rộng lớn cuối cùng cũng đến thư phòng, mở cửa bước vào trong, đi đến kệ sách lớn Dạ Vi Tước định vươn tay lấy quyển sách nhưng chưa kịp chạm vào quyển sách cổ tay đã bị nắm lại tình thế này làm nàng hoảng hốt, theo bản năng la lên: "Người..."
"Là ta là ta!" Kỳ Tử Nhạc vừa nắm cổ tay nàng vừa ngăn chặn lời Dạ Vi Tước, nàng nhanh nhưng Kỳ Tử Nhạc còn nhanh hơn.
"Kỳ Tử Nhạc mau buông ta ra!" Kỳ Tử Nhạc vẫn nắm cổ tay nàng, cười tươi như mặt trời. Dạ Vi Tước một phen bị dọa cho hoãng sợ, nhìn tình cảnh trước mặt liền trở nên hết sức khó chịu.
Kỳ Tử Nhạc giọng điệu phấn khích: "Buông ngay buông ngay" nếu còn chèn ép nữa không chừng lại bị nàng tống cổ ra ngoài cũng không chừng, nói xong liền buông tay nàng ra tránh sang một bên, cười nói: "Nàng lấy gì thì lấy đi!"
Dạ Vi Tước không để ý đến cái người vô lại trước mặt này nữa, làm tim của nàng