Dạ Vi Tước rời khỏi thư phòng trở về tẩm điện của mình, tạm thời gạt bỏ chuyện lúc nãy qua một bên, đem chuyện Tố Nhi tìm mình hướng Cung Sa hỏi: "Lúc nãy Tố Nhi tìm bản cung là có chuyện gì vậy?"
"Là lúc nãy nàng nghe được tin tức mới nên mới tìm người định bẩm báo." Cung Sa cung kính đáp.
"Nàng có nói cho em nghe không?" Dạ Vi Tước tiếp tục hỏi.
"Dạ có, nàng nói là Ngọc Tuyên Quận chúa gửi thư báo với Hoàng thượng là Quận chúa muốn trở lại kinh thành." Cung Sa trả lời.
"Trở về sao? Em có nghe nàng nói khi nào thì Quận chúa trở về không?" Dạ Vi Tước ngạc nhiên hỏi còn có chút kích động.
"Nô tỳ nghe nàng nói khoảng nửa tháng nữa."
Ngọc Tuyên Quận chúa Liêu Đan Thiệp trở về làm cho Dạ Vi Tước một phen ngạc nhiên mà cũng thật quá bất ngờ, chuyện trong quá khứ bất ngờ trở lại làm cho Dạ Vi Tước suy nghĩ tới.
Liêu Đan Thiệp năm nay cũng đã mười chín tuổi, năm đó Tiền Hoàng hậu là người đầu tiên mang long thai cho Hoàng thượng sau đó sinh ra Liêu Trì Phong, Liêu Trì Phong trở thành trưởng tử được sắc phong thái tử, Tiền Hoàng hậu trải qua nhiều năm vẫn giữ vững hậu vị, cùng Hoàng thượng làm đôi phu thuê ân ân ái ái. Tiền Hoàng hậu thời gian sau lại tiếp tục mang long thai và sinh ra tam quận chúa Liêu Đan Thiệp.
Trải qua nhiều năm sau Hoàng thượng vì lâm bệnh nặng mà băng hà. Liêu Trì Phong năm đó liền trở thành người kế vị Đại Liêu, Đại Liêu cũng không thể không có hậu vì thế mà Tiền thái hậu đặc biệt đứng ra lựa chọn hoàng hậu cho nhi tử của mình, mà người Tiền thái hậu để ý lâu nay chính là tiểu nữ Dạ gia Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước là người hiểu lễ nghĩa, gia giáo, tài trí hơn người cầm kì thi hoạ đều tinh thông, nhan sắc lại khuynh thành khuynh quốc, còn có xuất thân cao quý hiển hách, người như vậy quả tìm không ra người thứ hai được như nàng.
Dạ Vi Tước không lâu sau đó liền được chọn và sắc phong quốc mẫu Đại Liêu, mà Đại Liêu ba năm tiếp theo đó trường thịnh quốc thái dân an nhưng không ngờ cùng năm đó lại có biến cố lớn xảy ra. Tiền thái hậu bất ngờ lâm bệnh mất đi, nguyên nhân trong đó không ai hiểu rõ, cũng chỉ có một số người biết rõ.
Liêu Đan Thiệp bởi vì Tiền Thái hậu mất mà đau buồn thương tâm, sau đó hướng đến Liêu Trì Phong xin xuất cung, Liêu Trì Phong tuy không nỡ cho nàng rời xa mình nhưng cũng bởi vì hắn rất cưng chiều yêu thương vị hoàng muội này, không nỡ nhìn nàng đau lòng nên đành phải chấp nhận thỉnh cầu này, chỉ cần thứ Liêu Đan Thiệp muốn Liêu Trì Phong sẽ không từ chối.
Liêu Đan Thiệp rời đi được Hoàng thượng ban tặng của cải vô số, nàng đến Lạc Dương sinh sống bình thường, tuy nói bình thường nhưng thật chất Hoàng thượng đặc biệt cho xây dựng phủ Quận chúa tốn kém chi phí lớn. Phủ Quận chúa này rộng lớn nhất xa hoa nhất Lạc Dương mà Lạc Dương cũng không phải nơi tầm thường thấp kém gì, nơi đó giàu có rộng lớn không thua kém kinh thành là mấy. Năm đó rời đi nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nói đi liền đi một cái tính tới nay đã bốn năm không có trở lại cung.
*
Sáng sớm Kỳ Tử Nhạc đang ngủ ngon giấc lại bị hạ nhân đánh thức, tỉnh dậy bực tức vỗ mạnh lên giường, không tình nguyện bước xuống giường vừa đi vừa liên tục lẩm bẩm, cái gì mà có một nữ nhân đến tìm người, ai mà rãnh rỗi mới sáng sớm mặt trời chưa mọc đã đi tìm nàng!
Kỳ Tử Nhạc chuẩn bị xong xuôi cũng đã là nửa canh giờ sau, mở cửa phòng bước ra lại nghe hạ nhân nói nữ nhân đó ngồi chờ ở trong, bước vào phòng định mở miệng nhưng đúng lúc nữ nhân đó quay mặt lại, Kỳ Tử Nhạc chỉ biết đứng há hốc miệng.
"Làm sao vậy? Thấy ta không vui sao?"
Nữ nhân này cười tươi rạng rỡ, nói.
Kỳ Tử Nhạc thấy nàng định đi vội kéo tay lại: "Đâu có đâu có, chỉ là ta bất ngờ quá." Kỳ Tử Nhạc chỉ vào ghế bảo nàng ngồi xuống sau đó nói tiếp, "Lúc nãy ta tưởng ai định một phen sống chết với hắn. Không ngờ là vị cô nương xinh đẹp Dương Tương Truyên đây, thứ lỗi cho tại hạ đây tiếp đón trễ."
"Kỳ Tử Nhạc ngươi không muốn sống nữa phải không?" Dương Tương Truyên tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn điệu bộ ngã ngớn của Kỳ Tử Nhạc.
"Không đùa nữa, nói ta nghe xem về đây là có chuyện gì quan trọng sao? Ngươi lần này về có đi nữa không vậy?" Kỳ Tử Nhạc thấy nàng tức giận vội vàng xua tay, cười hoà đổi đề tài.
Dương Tương Truyên là bằng hữu thân thiết nhất của Kỳ Tử Nhạc và cũng là con của đại tỷ của Từ Minh, gọi Từ Minh là nhị thúc.
Kỳ Tử Nhạc vẫn còn nhớ rất rõ ràng ngày mà cha nàng cứu được gia đình Từ Minh khỏi tay bọn quan lại tà ác kia, cha nàng sau khi tiêu diệt bọn quan lại tham ô chèn ép dân lành đó liền mang người nhà của Từ minh về Kỳ sơn tá túc, nàng lúc đó vừa thấy Dương Tương Truyên liền chướng mắt, lần đầu tiên gặp nhau cứ như là nước với lửa, Dương Tương Truyên một tháng ở Kỳ sơn không ngày nào được yên với Kỳ Tử Nhạc, không xảy ra chuyện này thì cũng chuyện kia, không cãi thì cũng đánh nhau với Kỳ Tử Nhạc.
Thời gian sau đó Kỳ Chính Thông mới đưa gia đình Từ Minh đi chỉ để lại mình hắn ở lại, mấy