Kỳ Tử Nhạc từ đằng sau choàng tay đến ôm chặt lấy cơ thể Dạ Vi Tước, thân mình cũng dán chặt vào người nàng, chặt đến nỗi không có lấy một kẻ hở.
"Kỳ Tử Nhạc!"
Bình thường Dạ Vi Tước đã quen ngủ một mình, nay lại thêm Kỳ Tử Nhạc, đương nhiên sinh ra cảm giác không quen, nhưng dù vậy cũng có thể nhắm mắt cho qua nhưng vấn đề là nàng lại động tay động chân lung tung, Dạ Vi Tước khó mà không khó chịu.
"Kỳ Tử Nhạc có định buông ta ra hay không!?"
Kỳ Tử Nhạc giống như xam, ôm Dạ Vi Tước thật chặt tay cũng siết rất chặt chẽ, khuôn mặt úp vào lưng nàng ra sức cọ cọ hít hít, mắt thì nhắm nghiền miệng thì mỉm cười thoả mãn, dường như muốn đem cơ thể người ta trở thành cái gối ôm thơm tho muốn làm gì thì làm.
"Kỳ Tử Nhạc mau buông bản cung ra!"
Tiếng Dạ Vi Tước khẽ vang lên mang theo âm giọng lạnh lùng quát, nhưng lại có một người không sợ chết, bỏ ngoài tay hết những lời Dạ Vi Tước nói, còn đang bận mắt nhắm mỉm cười trong hạnh phúc.
Dạ Vi Tước thật sự nóng giận nhưng không làm gì được, nói Kỳ Tử Nhạc cũng không nghe, quát mắng càng không thèm để ý. Lại bị trói chặt đến không thở nổi thử hỏi nàng làm cái gì được, thật sự thúc thủ vô sách với Kỳ Tử Nhạc.
"Kỳ Tử Nhạc còn nháo nữa bản cung đem ngươi ra ngoài xử tội! Đừng tưởng bản cung không trị được ngươi!"
Dạ Vi Tước nhíu mày, hằng giọng nói, thật không biết đã nói bao nhiêu lời, thế mà tên tiểu hỗn đảng này vẫn lì lợm như vậy. Càng ngày càng không xem ai ra gì cả!
"Chỉ ôm thôi sao đáng xử tội được!" Kỳ Tử Nhạc nghe xong liền mở mắt, môi mỉm cười gian tà, gương mặt thật sự như sắc lang dùng thanh âm nhỏ nhẹ dụ hoặc nói ra, "Tước nhi hay để ta làm thêm chút chuyện nữa, đến lúc đó mới đủ tội, ta sẽ chịu tội luôn một thể có được không?"
Dạ Vi Tước vừa nghe xong gương mặt lập tức đại biến, cảm thấy thẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, còn đang miên man trong suy nghĩ, không kịp phòng bị đã bị Kỳ Tử Nhạc công kích.
"Tước nhi có được không? Nhất định hảo thoải mái a." Kỳ Tử Nhạc đột nhiên chòm người, nhằm ngay cái tai Dạ Vi Tước vừa nói vừa thổi một luồng nhiệt khí, thật sự không sợ chết cố ý muốn trêu chọc Dạ Vi Tước một phen. Nhất định là nàng đang rất e thẹn cho mà xem, da mặt mỏng như vậy mà.
"Kỳ Tử Nhạc im miệng!" Dạ Vi Tước nâng giọng quát, "Thật sự quá hồ nháo!"
Kỳ Tử Nhạc bởi vì phấn khích mà ôm chặt quá độ, cuối cùng cũng biết thương hoa tiếc ngọc biết thương người ta, biết được nàng khó chịu, lúc này mới buông nàng ra, dùng tay ép cho cả người Dạ Vi Tước phải xoay lại đối mặt với mình.
"Nàng chỉ toàn la mắng ta! Như vầy đi không cho nàng nói nữa!" Nhẹ nhàng kéo Dạ Vi Tước vào lòng, cánh tay cũng chìa ra đem đầu nàng gối lên, hưởng thụ hương thơm đang lan toả trong lòng.
Dạ Vi Tước không phản kháng, không chống cự để cho Kỳ Tử Nhạc ôm, nằm gọn trong lòng nàng cảm giác mềm mại ấm áp dễ chịu đột nhiên tràn đến, chóp mũi phút chốc cũng tràn ngập mùi hương hoa thảo đặc trưng dịu nhẹ, Dạ Vi Tước thật sự không nắm bắt rõ kịp thời cảm xúc trong lòng, chỉ biết là tâm vừa động, thật sự không cách nào chống cự lại loại cảm giác này, Kỳ Tử Nhạc cứ như vậy dùng cả người lẫn tâm từng bước làm nàng trầm luân vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Một đêm dài ngon giấc trôi qua nhanh, hai người trên giường lớn vẫn chìm trong mộng đẹp, một lúc lâu sau mới thấy động tĩnh. Kỳ Tử Nhạc mở mắt tỉnh giấc, nhìn Dạ Vi Tước ngủ say chỉ lặng lẽ ngắm nhìn không có đánh thức, nhưng một cử động nhỏ của mình đã đánh thức nàng.
Dạ Vi Tước mơ màng mở mắt tỉnh giấc, một lúc sau mới nhận thức được mình vẫn còn nằm trong lòng nàng, đợi đến khi cơ thể khôi phục hoàn toàn mới ngồi dậy rời khỏi người Kỳ Tử Nhạc.
Mà Dạ Vi Tước chỉ vừa ngồi dậy, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu la của Kỳ Tử Nhạc làm cho hoảng sợ, nhất thời không hiểu chuyện gì.
"Aaaa...Tước nhi tay ta đau quá, đau quá...!" Kỳ Tử Nhạc ôm tay kêu la vô cùng thảm thương, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng khó coi, cảm giác cánh tay truyền đến làm cho nàng đau đớn cùng khó chịu tột độ, cảm giác tê cứng ngày một nhiều ở cánh tay làm cho nàng run rẩy không ngừng.
Đột nhiên Kỳ Tử Nhạc như vậy làm cho Dạ Vi Tước lập tức hoảng theo, lo lắng đến mày đều nhíu chặt lại. Lúc này mới chợt nhớ ra, thì ra là do đêm qua nàng dùng tay gối đầu cho mình ngủ mới thành ra như vậy. Dạ Vi Tước thấy vậy mới dùng tay mình nhẹ nhàng xoa bóp làm diệu cơn tê đang hành hạ nàng.
Kỳ Tử Nhạc được xoa bóp mới dần dần bớt đi, lấy lại tinh thần thôi không kêu la nữa, cảm giác tê tái giảm đi rất nhiều, lúc này lại nhìn Dạ Vi Tước chăm chăm, nhìn đến mức ánh mắt ngây ra. Suối tóc dài đen nhánh bởi vì chưa trải chuốt mà có chút tán loạn, làm cho vài sợi vấn trên gương mặt nàng, đôi mày nhíu chặt, mắt ngọc chăm chú vào cánh tay nàng, chỉ như vậy thôi nhưng cũng đủ