"Người là nữ nhân vậy tại sao lại nói thích mẫu hậu? Chuyện này có thể sao?" Đây là điều mà Liêu Nhiên nghĩ ngay đến cũng là thắc mắc lớn nhất của hắn. Nữ nhân thích nữ nhân sao? Mặc dù đã biết qua nghe qua nhưng hắn vẫn không thể nào không thắc mắc cho được."Đây là điều con thắc mắc sao? Cũng dễ hiểu thôi ta hỏi con cái này, con là người đọc sách nhiều chắc chắn đã đọc qua cuốn Trần Tiêu Sử rồi có đúng không?"
"Đó là sách cắm, Đại Liêu không cho lưu hành loại sách đó, nếu có là sách lậu được phát tán đi." Liêu Nhiên vừa nghe tên bộ sách sắc mặt lập tức thay đổi đột ngột, như là nhớ lại chuyện gì đó quan trọng mà mình đã quên mất, "Ta nhớ ra rồi quyển sách này ta đã đọc qua rồi!"
"Sau khi đọc xong con có cảm nhận gì? Có phải là rất ý nghĩa không?" Kỳ Tử Nhạc nghe Liêu Nhiên nỏi đã đọc qua, tâm trạng liền tốt hẳn lên, lập tức hỏi ngay trọng tâm câu chuyện.
Liêu Nhiên gật đầu liên tục.
"Ngưỡng mộ! Chính là ngưỡng mộ tình yêu của Tiêu Quý phi, sách nói nàng mang lòng yêu một nữ nhân không rõ danh trong một bang phái giang hồ, mặc kệ không sợ thiên hạ nhạo bán hay khinh khi, Tiêu quý phi một mực từ bỏ danh hoa phú quý địa vị của mình vì nữ nhân đó, đến cuối cùng hai người bọn họ còn cứu được rất nhiều người khỏi nạn đói." Liêu Nhiên hăng hái kể lại, càng kể càng thấy máu huyết trong người sôi trào, sau này hắn nhất định là hoàng đế tốt, thương dân như con mình.
"Đúng vậy, tình yêu không phân biệt nam nhân hay nữ nhân cũng không phân biệt cấp bậc địa vị chỉ cần thuận theo trái tim là được. Con là Thái tử chỉ có thể thành thân với con cháu của những người trong gia tộc hoặc quan lại cao cấp, nên nếu tiểu cô nương mà con thích cho dù tài sắc vẹn toàn đến đâu đi nữa nhưng không thuộc tầng lớp trên con cũng không thể thú nàng, như vậy con sẽ từ bỏ nàng sao?" Kỳ Tử Nhạc nói nhiều như vậy dài như vậy cuối cùng là muốn tổng kết cho Liêu Nhiên hiểu, "Ta nói như vậy con có hiểu không?"
"Con sẽ không từ bỏ nàng!" Liêu Nhiên quay sang đối mặt với Kỳ Tử Nhạc, khẳng định lời mình nói chắc như đinh đóng vào cột, nói tiếp, "Thúc thúc ta hiểu ý của người rồi. Nam nhân nữ nhân địa vị cấp bậc không quan trọng, quan trọng chính là trái tim mình yêu ai, không cần phải nhje người khác nói có đúng không?"
Kỳ Tử Nhạc gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ừm...nhưng tiểu cô nương con hay kể có gì đó đặc biệt lắm sao?"
Liêu Nhiên đã rất nhiều lần nhắc đến tiểu cô nương mà hắn từng gặp. Chính xác hơn là lúc mẫu hậu cùng hắn đi cầu bình an ở chùa, chỉ là thời gian gặp nhau ngắn ngủi nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ rõ hình dáng kia.
"Nàng có đôi mắt rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu vô cùng, nàng là người đặc biệt nhất mà ta từng gặp, nhưng nàng dường như rất ghét ta, đến cả nói một câu cũng không thèm nói." Liêu Nhiên nghe nhắc đến nàng trong phút chốc đôi mắt trở nên rực sáng rồi lại nhanh chóng vụt tắt, tiểu cô nương đó hắn vừa gặp đã yêu thích, nhưng nàng lại vô cùng lạnh nhạt, hắn chào hỏi nhưng nàng lại chẳng một câu trả lời.
"Được lắm, ta nhất định sẽ giúp con, Liêu Nhiên cứ yên tâm, tiểu mỹ nhân nhất định sẽ là của con. Ta lấy cái này chuộc tội đã nói dối có được không?"
"Đương nhiên là không rồi!" Liêu Nhiên giả bộ lắc đầu liên tục nhưng rất nhanh sau đó cười nói, "Nhưng bất quá, ngoài chuyện giúp con, người còn phải dẫn con đi chơi nhiều nơi trong kinh thành nữa!"
"Đối với mỹ nhân băng sơn mà nói, chúng ta hoàn toàn không có cách nào khác, phải dùng đến thượng sách mới được, nhất định phải là thượng sách!"
Kỳ Tử Nhạc cùng Liêu Nhiên hai người rất hiểu ý, cùng nhau gật đầu liên tục, trong ánh mắt thể hiện quyết tâm sắc bén.
Liêu Nhiên là may mắn hay không khi có sư phó chỉ bảo tận tình như vậy. Dạ Vi Tước nếu biết Kỳ Tử Nhạc dạy dỗ con mình như vậy không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
"Chút nữa là quên mất! Ta có mang bánh đến cho con nhưng lại quên đi." Kỳ Tử Nhạc nhìn cái túi giấy được đặt gần đó mới nhớ đến mấy cái bánh mình vừa mua, vội vàng mở lấy đưa cho Liêu Nhiên.
Liêu Nhiên vui mừng cầm lấy túi bánh, lại ngửi được mùi thơm phức của bánh, rất nhanh đã cho mấy cái bánh vào miệng ăn ngon lành.
"Bánh tuy không còn nóng hổi nhưng mà vẫn còn âm ấm, ăn rất ngon! Thúc thúc người cũng mau ăn đi không là ta sẽ ăn hết." Liêu Nhiên đưa ngón tay cái lên trước mặt Kỳ Tử Nhạc vui vẻ cười nói.
"Con dám ăn hết sao? Cứ ăn hết đi lần sau không có loại bánh khác mà ăn đâu!" Kỳ Tử Nhạc chu môi ra vẻ, nàng cùng Liêu Nhiên hoàn toàn giống như hai tên hài tử đang nói chuyện với nhau.
Hai người cứ như vậy nói chuyện, Liêu Nhiên chỉ lo nói chuyện với cô nương thập phần xinh đẹp bên cạnh, hoàn toàn quên mất câu chuyện Kỳ Tử Nhạc là nữ nhân xảy ra lúc nãy.
"Liêu Nhiên ta đưa con về ở đây lạnh chết mất." Kỳ Tử Nhạc nói xong liền bế lấy Liêu Nhiên đạp chân một cái đã bay đi. Dạ Vi Tước mà biết nàng nửa đêm mang hắn ra bên ngoài trời lạnh lẽo này, không chừng mang nàng đi xử tội không thương tiếc.
"Kỳ thúc tại sao ta vẫn không bay xa được như người?" Liêu Nhiên được Kỳ Tử Nhạc ôm lấy lượn ở trên cao, tâm trạng vô cùng phấn khích.
"Con vẫn còn nhỏ đương nhiên nội lực vẫn chưa có nhiều, nếu như cố gắng luyện tập nhiều hơn sớm muộn cũng sẽ có khinh công như ta thôi."
Kỳ Tử Nhạc cuối cùng cũng đưa Liêu Nhiên trở lại trong phòng, "Liêu Nhiên ngày mai ta sẽ gọi Hắc Bạch đến đây để bảo vệ cho con, con phải thật cẩn thận đề phòng bọn người kia có biết không?"
Liêu Nhiên vừa nghe Hắc Bạch huynh đệ đến đây đôi mắt liền sáng rực, "Thật sao? Người nói hai vị ca ca sẽ đến đây sao?"
Kỳ Tử Nhạc cười cười gật