Kim Ninh Cung.
"Mẫu hậu người xuất cung cùng con đi mà! Mẫu hậu..." Liêu Nhiên níu lấy tay áo của Dạ Vi Tước, khuôn mặt vô cùng buồn bã van xin.
Dạ Vi Tước nhìn Liêu Nhiên đang kiên trì cầu xin, thẳng thừng cự tuyệt: "Mẫu hậu nói không được!"
"Mẫu hậu người cùng con ra ngoài cung đi mà! Một lần này thôi mà!" Liêu Nhiên không từ bỏ đưa một ngón tay ra trước, dùng giọng điệu mềm nhũn để cầu xin Dạ Vi Tước đáp ứng.
Vốn dĩ cầu xin mẫu hậu đi đều có lí do cả, Kỳ thúc quả thật quá đáng! hứa với hắn sẽ dẫn hắn ra ngoài cung nhưng bây giờ lại đổi ý, lại còn trắng trợn thông báo rằng phải có mẫu hậu đi cùng mới chịu đi. Báo hại hắn cầu xin rất nhiều rồi nhưng mẫu hậu vẫn không chịu đồng ý. Kỳ Tử Nhạc thật đáng giận mà!
"Nhiên nhi có biết mình ở đây cầu xin mẫu hậu bao lâu rồi không? Con thật sự muốn ra khỏi cung vậy sao?" Dạ Vi Tước thở dài một hơi bất đắt dĩ nói ra. Nhìn hắn như vậy cầu xin, trong lòng nàng sớm mềm ra rồi.
Liêu Nhiên gật đầu liên tục, ánh mắt có chút buồn bã lúc nãy vừa nghe liền long lanh mong chờ, nhìn có thể biết được hắn khao khát được ra bên ngoài cung đến mức thế nào. Một đứa nhỏ đáng lí ra phải được vui chơi tự do nhưng Liêu Nhiên lại khác, từ nhỏ đã phải học chữ học lễ học võ, học tất cả các thứ, không hề có thời gian mà vui chơi.
"Được rồi, lần này mẫu hậu nghe theo lời con."
Dạ Vi Tước dù cứng rắn cỡ nào đi nữa nhưng nghe hắn cầu xin cũng phải động lòng, ánh mắt khao khát mong đợi, rồi vì hy vọng mà sáng rực như vậy làm sao nàng nỡ dập tắt cho được? Trong lòng rốt cuộc cũng không nỡ cự tuyệt, cuối cùng phải chấp nhận thỉnh cầu của hắn.
Nàng thừa biết chuyện này có liên quan đến Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc thật quá đáng, dám cùng cả Liêu Nhiên bày trò bức nàng không có đường lui. Kỳ Tử Nhạc thừa biết nàng sẽ mềm lòng vì Liêu Nhiên mà có đúng không?
"Tốt quá! Vậy vài ngày nữa chúng ta liền xuất phát có được không mẫu hậu!?" Liêu Nhiên thiếu chút nữa vui mừng nhảy cẩn lên, năn nỉ muốn gãy lưỡi cuối cùng mẫu hậu cũng đồng ý rồi, thật hay quá!
*
Dạ Vi Tước phá lệ chấp nhận thỉnh cầu xuất cung cùng Liêu Nhiên, như lời đã hứa Dạ Vi Tước dù không muốn nhưng vẫn phải cùng hắn ra ngoài.
Liêu Nhiên cùng lắm chỉ được mẫu hậu cho một ngày xuất cung. Nhưng hắn lại rất hăng hái, vui mừng, ít ra mẫu hậu chấp nhận đi, một ngày cũng không sao cả.
Dạ Vi Tước sáng sớm đã cùng Cung Sa Lạc Mạn đến điểm hẹn. Không ngờ rằng sẽ gặp hai cận vệ lạ mắt đứng trước xe ngựa lớn đang đợi mình. Lúc này Dạ Vi Tước mới chợt nhớ ra, hai người này là người của Kỳ Tử Nhạc. Quả nhiên dự đoán không có sai.
Lần đi này Dạ Vi Tước không ngồi trên liễn vàng như thường khi cũng không giống trống khua chiêng, hoàn toàn đi trong im lặng, cũng chỉ đem theo hai người các nàng bên người. Bởi vì nàng không muốn người khác soi mói, làm tâm điểm chú ý của họ, như vậy sẽ rất mất tự do.
Rời khỏi hoàng cung an toàn, lúc này đã đi được một lúc, trời cũng đã sáng, kinh thành rất náo nhiệt, nơi nơi đều nghe tiếng người cười nói ồn ào, xe ngựa chậm rãi lướt qua mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng đi đến được con đường lớn sầm uất, người mua người bán qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt, dọc theo hai bên đường đi đều có gian hàng lớn nhỏ khác nhau, muốn tìm gì mua gì cũng đều có.
Hắc y gõ nhẹ vào cửa xe, cung kính nói: "Nương nương người có cần mua gì không? Hay là xuống xe ngựa đi dạo một chút. Hạ nhân liền tìm nơi dừng xe ngựa."
Hắc Y ở bên ngoài là vừa hỏi Dạ Vi Tước nhưng ba người còn lại ở trong xe mắt lại thay phiên nhau mở to, khuôn mặt lộ ra hớn hở cùng khoái chí, tựa hồ như muốn gật đầu hô to đồng ý thay cho Hoàng hậu nương nương. Có điều ánh mắt của Liêu Nhiên là đang công khai lộ liễu còn hai người các nàng lại có chút che dấu đi sự chờ mong đó. Dạ Vi Tước làm sao không thấy biểu hiện chờ mong của ba người, suy đi nghĩ lại một lúc, đành phải hướng người bên ngoài nói.
"Được rồi ngươi tìm chỗ dừng xe lại một chút."
Chỉ một câu nói của Dạ Vi Tước nhưng đã khiến cả ba người mừng rỡ xúc động muốn rớt nước mắt, không nhịn được mà nở nụ cười tươi. Dạ Vi Tước thấy ba người vui vẻ như vậy không thể không vui theo, các nàng theo nàng vào cung rất lâu rồi, tự do của các nàng đều bị ràng buộc ở hoàng cung, tất cả thời gian đều dành hết cho nàng. Hôm nay đúng là cơ hội tốt cho các nàng tự do vui vẻ thỏa thích một ngày. Đột nhiên Dạ Vi Tước lại thấy lần đi này rất tốt.
"Nương nương người không đi cùng thái tử và bọn nô tì sao?" Cung Sa thấy nương nương vẫn ngồi im ở đó, không có ý định đi, nên mới ngạc nhiên mở miệng hỏi.
"Mẫu hậu không đi cùng Nhiên nhi sao?" Liêu Nhiên thấy vậy bĩu môi nói, cũng không tránh khỏi bất ngờ, sao mẫu hậu lại không đi? Không khí náo nhiệt thật thích cơ mà.
Dạ Vi Tước lắc đầu, kéo Liêu Nhiên về phía mình vỗ về căn dặn kỉ lưỡng.
"Mẫu hậu không đi đâu, Nhiên nhi cùng Cung Sa Lạc Mạn các nàng đi đi. Nhiên nhi không được chạy lung tung rời bỏ các nàng có biết không? phải thật cẩn thận mới được."
Sau đó mới quay sang Cung Sa và Lạc Mạn cẩn thận dặn dò, "Các em nhớ phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho thái tử, bảo hộ cho hắn thật tốt."
"Nô tỳ đã biết." Hai người đồng loạt gật đầu đáp.
"Mẫu hậu Nhiên nhi đi một lúc sẽ trở lại, mẫu hậu đừng quá lo lắng cho nhi thần, nhi thần có thể chiếu cố bản thân thật tốt, nghe theo lời mẫu hậu dặn dò." Liêu Nhiên trước khi đi không quên nói mấy lời cho mẫu hậu hắn yên tâm. Hướng đến ôm cổ mẫu hậu ngay má hôn một cái mới chịu rời đi
*
Kỳ Tử Nhạc hôm nay vẫn phải phẫn nam trang, một thân trường y trắng tinh cân đối, rèm che trên nón phủ xuống, ngồi trên hắc mã chậm rãi tiêu sái đi trên đường.
Từ xa xa nhìn cuối cùng cũng thấy cổ xe ngựa dừng ở một góc đường,