Hai người dùng trà được một lúc nữa liền rời khỏi trà lâu, Dạ Vi Tước trở lại xe ngựa, Kỳ Tử Nhạc trở lại hắc mã của mình.
Liêu Nhiên cùng Cung Sa, Lạc Mạn sau một hồi dạo một vòng lớn kinh thành, mua được rất nhiều món đồ ưng ý liền trở về. Liêu Nhiên vui đến mức lúc nào miệng cũng ríu rít, cả ba người đều mang theo tâm trạng vui vẻ phấn khởi chưa từng thấy trở lên xe ngựa.
"Mẫu hậu thật sự rất vui, kinh thành thật náo nhiệt!" Liêu Nhiên vừa trở vào xe ngựa đã lập tức kể cho mẫu hậu nghe chuyến đi của mình thú vị đến mức nào. Cung Sa, Lạc Mạn cũng vui vẻ không kém gì Liêu Nhiên, thỉnh thoảng còn bổ sung vài ý trong lời nói của Liêu Nhiên.
"Nương nương hạ nhân xuất phát." Hắc Y bên ngoài nói vọng vào.
Kỳ Tử Nhạc cùng hắc mã theo sát xe ngựa, rời khỏi kinh thành xa hoa đến một nơi có vẻ hoang vu hơn. Đoán tầm gần đến nơi muốn đến, mắt nhìn khung cảnh xung quanh vô cùng thơ mộng, dọc đường đi có rất nhiều cây cỏ hoa lá rất đẹp, Kỳ Tử Nhạc thúc ngựa về phía trước bảo Hắc, Bạch dừng xe lại.
"Nương nương Kỳ Tử Nhạc cần gặp người và Thái tử." Hắc Y lần nữa gõ nhẹ cánh cửa nói.
Xe đang chạy đột nhiên ngừng lại Dạ Vi Tước có chút khó hiểu nhưng lại nghe Hắc Y nói như vậy mới nhận ra được là Kỳ Tử Nhạc cho dừng xe. Liêu Nhiên nghe nhắc đến Kỳ Tử Nhạc liền có phản ứng, vội vàng kéo mành che cửa bên cạnh ra, lại thấy Kỳ Tử Nhạc đang ngồi trên con hắc mã cao lớn.
"Thúc thúc!"
Kỳ Tử Nhạc nhìn theo lại thấy cái đầu nhỏ ngay cánh cửa đang ló ra, ngoắc tay cười nói: "Mau ra đây!"
Dạ Vi Tước bị Liêu Nhiên dụ dỗ lôi kéo cuối cùng cũng phải bước theo ra ngoài, Kỳ Tử Nhạc thấy nàng cùng Liêu Nhiên bước ra cửa xe ngay lập tức thoát khỏi hắc mã, chạy tới đở lấy mẫu tử các nàng bước xuống xe ngựa.
"Thúc thúc ngồi trên hắc mã thật oai phong, ta cũng rất muốn như vậy." Liêu Nhiên cảm thán, ánh mắt mang theo ngưỡng mộ nhìn nàng.
"Có muốn không? Ta bế con lên." Kỳ Tử Nhạc nói dứt lời ôm lấy Liêu Nhiên đem hắn ngồi lên hắc mã. Dạ Vi Tước chứng kiến một màn này, đến khi kịp phản ứng mọi chuyện đã quá muộn để muốn ngăn cản, Kỳ Tử Nhạc thật sự đã mang hắn lên ngựa rồi.
"Tử Nhạc rất nguy hiểm mau thả hắn xuống!" Dạ Vi Tước hốt hoảng, gần như quát lên.
"Không sao đâu! Ta bảo đảm với nàng sẽ không sao đâu mà." Trong mắt Kỳ Tử Nhạc rất chắc chắn. Những chuyện nàng làm nhất định sẽ nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Không muốn dằng co cùng nàng nữa, một cái ngang ngược Kỳ Tử Nhạc đã ôm lấy nàng đặt trên yên ngựa cùng Liêu Nhiên.
Dạ Vi Tước ngồi trên yên ngựa nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn, hồn phách hình như đều bay đi hết, trong phút chốc ngừng hô hấp, cả người sững sờ cứng ngắt, thật muốn không thở nổi với Kỳ Tử Nhạc. Bị nàng mang lên yên ngựa luôn rồi, còn đường nào nữa mà lui.
"Tước nhi giữ chặt dây cương. Hắc mã của ta sẽ không gây ra chuyện gì đâu nàng hãy yên tâm." Kỳ Tử Nhạc ở dưới đất cầm dây ngựa nhìn lên. Ngựa của nàng rất ngoan ngoãn sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Dạ Vi Tước thật sự rất tức giận nhưng lại không thể phát ra, chỉ có thể bộc lộ sự tức giận của mình ở đôi mắt. Ánh mắt Dạ Vi Tước gần như muốn đóng băng, trừng mắt cảnh cáo Kỳ Tử Nhạc. Kỳ Tử Nhạc càng ngày càng lớn gan, xem lời nói của nàng tựa như gió bay, hoàn toàn không đáng cân nào cả. Mà Kỳ Tử Nhạc nhận được ánh mắt đáng sợ kia liền trưng ra bộ mặt ăn năng hối lỗi, hàm ý như cho ta hồ nháo một lần này nữa thôi.
"Tước nhi...nàng đừng giận. Ta sẽ lấy tính mạng mình ra bảo đảm an toàn cho mẫu tử nàng...sẽ không có sao đâu." Kỳ Tử Nhạc vẫn ngước nhìn Dạ Vi Tước đang trong tình trạng lạnh nhạt, ra sức năng nỉ, giận thật rồi.
Dạ Vi Tước không muốn đôi co nhiều lời, chỉ im lặng cam chịu nổi lo trong lòng đang dâng cao cuồn cuộn, cho dù nàng có la lên hay quát mắng thì nàng ấy cũng sẽ không chịu thả mình xuống đâu, lâu dần cũng hiểu được sự ngang ngược bá đạo của Kỳ Tử Nhạc cao ở mức nào. Dạ Vi Tước choàng hai tay qua hong Liêu Nhiên, giữ chặt lấy dây cương sẵn đó lại ôm hắn chặt hơn.
"Mẫu hậu thúc thúc nói không sao thì nhất định không sao đâu!" Liêu Nhiên hoàn toàn trái ngược với mẫu hậu đang lo lắng, khuôn mặt vô cùng phấn khích nhìn quanh.
Dạ Vi Tước tự hỏi vì đâu mà Liêu Nhiên lại tin tưởng nàng như vậy?
Kỳ Tử Nhạc thôi không nói nữa, cẩn thận dắt ngựa đi.
"Thúc thúc ở đây đẹp quá!" Liêu Nhiên hơi cuối người về trước nói nhỏ cho Kỳ Tử Nhạc nghe. Cảnh ở đây vô cùng đẹp.
Kỳ Tử Nhạc quay lại tươi cười với hắn, mục đích là vậy, chỉ muốn cho nàng cùng tiểu tử này có dịp thưởng thức cảnh thiên nhiên tươi đẹp cỡ nào.
"Lát nữa tới chỗ sẽ bất ngờ hơn nữa, chỗ đó thật sự rất đẹp."
Lại liếc nhìn Dạ Vi Tước một chút, nhưng nàng vẫn trước sau như một biểu cảm lạnh lùng đó, tay Kỳ Tử Nhạc khẽ đặt lên trên tay của nàng ôm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa ngọc thủ xinh đẹp đó. Nàng thật sự dễ giận mà.
Nhưng Kỳ Tử Nhạc nào có biết mình vừa làm chuyện kinh động cỡ nào, Kỳ Tử Nhạc nàng là người luyện võ chuyện lên xuống ngựa là chuyện đơn giản thường tình nhưng đối với người chân yếu tay mềm như nàng, chuyện leo lên hắc mã to lớn như vậy thì chưa từng xảy ra, biểu làm sao mà không sợ hãi rồi sinh ra giận cho được.
Sau một lúc dắt ngựa cuối cùng cũng đến nơi muốn đến, nơi vừa đặt chân vừa nhìn thấy không khỏi bất ngờ, quả thực vô cùng đẹp, mỹ cảnh hiện thực trước mắt lòng liền rung động không thôi, thật sự có cảm xúc nói không nên lời, tuyệt cảnh chính là tuyệt cảnh, không hoạ thật sự rất uổng phí, Dạ Vi Tước nếu có đem theo giấy bút thì tốt biết mấy, nhưng thật đáng tiếc...
Trước mắt là một