Thời gian trôi qua rất mau mới đó đã qua hết mùa thu, cơn gió mùa đông mang đến rất lạnh lẽo, thời tiết trở nên lạnh dần, bầu trời ngã sang màu trời nhạt hơn, ánh nắng ít dần đi không còn chói chang như thường khi nữa.
Công việc ở Kim Ninh Cung nhiều hơn thường khi, cung nữ tất bậc mang y phục giữ ấm đến cho nương nương, chậu than được đặt ở tẩm điện rất nhiều, phòng ngủ nương nương cũng được đặt mấy cái chậu than, thời tiết trở lạnh, điều bọn họ sợ nhất chính là sức khỏe của Hoàng hậu nương nương, người rất dễ bị cảm lạnh.
"Nương nương Kỳ Tử Nhạc lại mang thứ gì đó đặt ở thư phòng của người." Cung Sa đi theo sau Dạ Vi Tước nói. Hiện tại các nàng đang cùng nương nương đi đến thư phòng.
Dạ Vi Tước thật không biết phải nói bao nhiêu lần nữa Kỳ Tử Nhạc mới chịu nghe đây!
Bước vào trong thư phòng, trên bàn đặt vật gì đó, Dạ Vi Tước không rõ nhưng theo như lời Cung Sa nói, là đồ Kỳ Tử Nhạc mang đến. Dạ Vi Tước lắc đầu đi đến mở thử xem là thứ gì, không ngờ vừa mở ra liền bị chấn động không nhỏ, là một bức tranh, mà tranh này vô cùng đẹp.
Dạ Vi Tước chưa kịp hoàn hồn, người mang bức tranh đã xuất hiện ngay cửa, bạch y nữ tử tay còn cầm theo túi giấy màu vàng đi đến trước mặt Dạ Vi Tước.
"Sao vậy? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?" Kỳ Tử Nhạc ngơ ngác nhìn Dạ Vi Tước đang nhìn chăm chăm mình. Không lẽ mình mặc y phục nữ nhi kinh diễm đến như vậy? Nhưng nàng nhớ nàng mặc rất nhiều lần lắm rồi, chỉ trừ việc lúc sáng vào cung giả nam trang, còn lại đều là bộ dáng thật của nàng.
Không chỉ Dạ Vi Tước nhìn chăm chăm Kỳ Tử Nhạc mà còn có Cung Sa và Lạc Mạn nhìn nàng. Tự hỏi rằng Kỳ Tử Nhạc rốt cục là người hay là thần tiên. Sao nàng lại có thể dễ dàng tìm được nhiều thứ hoa lệ quý hiếm như vậy?
"Tranh này...nàng tại sao lại có được nó? Tử Nhạc nói thật cho ta nghe." Dạ Vi Tước đầy bụng lo lắng, nàng chỉ sợ người kia ít nhiều gặp nguy hiểm, tuy rằng nàng rất thích tranh, nhưng thực chất mà nói có cũng được không có cũng không sao.
Kỳ Tử Nhạc cười cho có lệ đáp: "Thật sự không khó khăn lắm, chỉ là ta may mắn có được."
"Nàng lo lắng cho ta sao?"
Dạ Vi Tước nhìn bộ mặt cười thỏa mãn kia liền thấy đáng ghét, không thèm trả lời nàng.
Dạ Vi Tước không trả lời cũng không sao, nhưng xác định vừa rồi là lo lắng cho mình, Kỳ Tử Nhạc không để ý chuyển sang chuyện khác, đặt túi giấy lên bàn, nói: "Ta có mang theo trà hoa tiên đến cho nàng."
Dạ Vi Tước nghe vậy liền ngẩng cao đầu, lập tức nhướn đôi mày, linh quang vừa loé qua tia không thể tin được.
"Lạc Mạn có thể giúp ta pha trà không?"
Kỳ Tử Nhạc quay sang Lạc Mạn dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói với nàng, nhờ vã đương nhiên phải biết điều một chút thì nàng mai ra sẽ giúp. Cũng may Lạc Mạn không chối từ, cầm lấy túi giấy đi ngự thiện phòng, Cung Sa thấy nàng đi, cũng không muốn ở lại, đi ra bên ngoài cửa canh giữ.
"Tử Nhạc cũng không thể cái gì cũng mang đến đây được." Dạ Vi Tước không biết đã nói bao nhiêu lần với nàng, nhìn lại căn phòng, toàn là trân châu dị bảo Kỳ Tử Nhạc mang đến đặt ở đây rất nhiều.
"Nhưng ta thích mang cho nàng mà, vẫn còn rất nhiều thứ quý giá trong cung nhất định không có..." Kỳ Tử Nhạc đến ngồi bên cạnh nàng nói. Lại thấy khuôn mặt Dạ Vi Tước đã trở nên khó chịu, sắc mặt Kỳ Tử Nhạc cũng trở nên khó coi không kém, ngữ khí có vài phần giận dỗi trong đó: "Sau này ta không mang nữa là được!"
Đồ Kỳ Tử Nhạc mang đến chính là những thứ trong cung không có, nhưng là nàng hoàn toàn không thích chúng, Kỳ Tử Nhạc thật sự mang rất nhiều rồi, nếu còn mang nữa không chừng không còn là thư phòng nữa.
"Tử Nhạc...ta biết ý tốt của nàng, nhưng nhìn xem đem nhiều như vậy rồi, không lẽ định biến thư phòng của ta thành phòng trưng bày bảo vật sao?" Dạ Vi Tước biết nàng giận dỗi, sắc mặt khó coi như vậy, đành phải xuống nước làm hoà trước.
"Được rồi ta nghe theo lời nàng." Kỳ Tử Nhạc còn định nói thêm gì đó nhưng trà đã được Lạc Mạn mang đến.
Từ ấm trà nóng khói bay lượn lên từng đợt, tỏa ra hương thơm vô cùng dễ chịu, từ xa xa kia đã ngửi được. Kỳ Tử Nhạc cẩn thận cầm ấm trà rót ra tách không quên mời hai người các nàng cùng uống.
"Hai người cũng nên thử một chút đi."
Cung Sa Lạc Mạn lắc đầu, không nhận lấy tách trà, nào có hạ nhân cùng uống chung với chủ tử, vạn phần bất kính.
"Các em mau nhận uống thử một chút xem sao." Dạ Vi Tước nhìn các nàng gật đầu ra hiệu. Cung Sa cùng Lạc Mạn nghe vậy mới dám nhận lấy tách trà, trà vào miệng mới cảm nhận ngon đến mức nào, quả nhiên là trà hảo hạng có khác, ngon như vậy, thơm như vậy, trời u lạnh uống vào rất ấm lòng.
"Tước nhi có ngon không?" Kỳ Tử Nhạc ánh mắt mong chờ nhìn Dạ Vi Tước vừa uống trà.
Dạ Vi Tước gật đầu, không ngoài mong đợi của nàng, ngon đến như vậy: "Mùi vị rất đặc biệt, không hổ danh trà quý! Uống trà ngon như vậy có cần phải trả bạc không?"
"Đương nhiên có rồi, mỗi người hai lạng bạc." Kỳ Tử Nhạc đáp lại.
"Nếu bây giờ trả lại là không phải trả tiền có đúng không?" Dạ Vi Tước nhíu mày hỏi, mắt ẩn hiện ý cười nhìn Kỳ Tử Nhạc.
"Không không ta tặng cho nàng. Không lấy bạc nữa!" Kỳ Tử Nhạc vội vàng nói, thật không có chút tiền đồ nào cả, Dạ Vi Tước chỉ nói có một câu mà đã quấn lên.
"Vừa lúc nãy đòi hai lạng bạc? Sao đổi ý nhanh vậy? Ta chỉ nói nếu trả lại thôi, hoàn toàn không nói trả lại?" Dạ Vi Tước lần này không nhịn được mà mỉm cười.
Kỳ Tử Nhạc bị nàng trêu chọc, đôi môi mỏng hơi chu lên bất mãn, bất quá đã chuyển sang biểu cảm khác, không nói đến chuyện này nữa. Đột nhiên cảm thấy trời càng lúc càng rất lạnh, Kỳ Tử Nhạc không suy nghĩ đã hành động, bàn tay bất ngờ dời đến y phục Dạ Vi Tước, không nói một lời đã kéo kéo một bên.
Dạ Vi Tước bất ngờ bị tấn công, ngọc thủ nhanh chóng giữ chặt đôi bàn tay đang kéo cung bào của mình, bấu nhẹ vào cái tay đang muốn làm loạn kia, xoay qua trừng mắt với nàng, trong đôi mắt biểu tình như muốn hỏi Kỳ Tử Nhạc nàng định làm gì vậy? Cung Sa Lạc Mạn các nàng vẫn còn ở trong phòng, không phải chỗ riêng tư Kỳ Tử Nhạc muốn làm gì thì làm!
Kỳ Tử Nhạc bị đau, nhìn Dạ Vi Tước rồi lại há miệng ngơ ngác, nàng vừa rồi kéo áo là muốn kiểm tra xem Dạ Vi Tước có mặc nhiều lớp y phục không, nàng có đủ ấm không? Có lạnh không? Quên mất làm như vậy cũng có thể bị nàng kết tội vô lại.
"Ta chỉ muốn xem nàng mặc y phục có đủ ấm không thôi."
Dạ Vi Tước ánh mắt lúc này mới diệu đi, thở một hơi nhẹ nhõm, chút nữa đã gán oan hai từ vô lại lên gương mặt xinh đẹp kia mặc dù không nỡ.
"Có thể hỏi ta nhưng không cần phải động thủ như vậy." Nàng động thủ mà lại không nói một tiếng, Dạ Vi Tước lại giáo thuyết cho nàng nghe.
Kỳ Tử Nhạc gật đầu, mặt nhăn mày nhó đưa bàn tay trắng noãn lúc nãy bị móng tay ấn vào, để lại dấu ra trước tầm mắt của Dạ Vi Tước. Mặc dù không còn lưu lại dấu ấn gì cả, chỉ lưu lại một vết đo đỏ trên tay, tất nhiên là không đau đớn gì cả, nhưng có người lại tỏ ra rất đau đớn và đang muốn chủ nhân dấu ấn