Dạ Vi Tước rời bờ nước trở lại khoảng đất trống rộng lớn nơi Liêu Nhiên đang tập luyện, lại thấy năm người đang bàn tán gì đó rất hào hứng, đến nơi mới biết các nàng đang chuẩn bị đấu cung với nhau. Dạ Vi Tước đứng ở phía sau lặng lẽ nhìn chuyện vui trước mắt, Liêu Nhiên thế nhưng lại có thể nhanh chóng cầm cung như vậy, ngạc nhiên hơn là có thể bắn cung tên bay xa đến như vậy.
Kỳ Tử Nhạc chạy đến đứng gần với Dạ Vi Tước cũng đang xem một màn chuyện vui phía trước mặt mình. Bởi vì thi đấu với nhau mà tấm bia đã được dịch chuyển thêm một khoảng rất xa nơi bọn họ đang đứng, Cung Sa, Lạc Mạn, Hắc, Bạch lần lượt đều đã vươn cung bắn đi nhưng đáng tiếc không ai có thể trúng hồng tâm, chỉ có thể ngay sát hồng tâm đỏ chói kia.
Kỳ Tử Nhạc chỉ cười nhẹ, tiến về phía trước cầm lấy cây cung đang trong tay Bạch Y, nhanh chóng vươn cung lên cao bắn một phát, mũi tên bay thẳng đến hồng tâm cắm sâu vào, lực đạo cùng độ chính xác thật sự không thể đùa được. Diễn ra quá nhanh làm cho bọn họ một phen ngỡ ngàng, tất cả đều hướng mắt về Kỳ Tử Nhạc với ánh mắt ngưỡng mộ như vị ân nhân cứu thế.
"Thúc thúc người sao lại có thể...có thể làm được?" Liêu Nhiên ngạc nhiên lắp bắp hỏi.
"Chính là luyện tập, chỉ cần con siêng năng luyện tập đúng cách nhất định sẽ làm được."
Hắc, Bạch ở một bên gật gù, nói về xạ thủ có lẽ Kỳ vương là thiên tài rồi, thật sự chưa từng thấy ai bách phát bách trúng như vậy.
Kỳ Tử Nhạc đặt tay mình lên tay đang cầm cung của Liêu Nhiên kéo ra, chỉ cho hắn vài thứ cơ bản khi bắn cung, lại một phát nữa trúng hồng tâm xa xa kia làm cho Liêu Nhiên vui đến độ mắt sáng rực hiện lên tia thích thú.
Dạ Vi Tước chứng kiến một màng này không khỏi kinh ngạc, nghe danh Kỳ Tử Nhạc đã lâu, thực hư thế nào vốn không phân được đúng sai, nay mới tận mắt thấy lại lợi hại đến như vậy.
*
Một ngày trôi qua, mới đây đã bước qua chiều tà, thời gian trôi qua tựa hồ rất nhanh, Dạ Vi Tước tuy không đành lòng nhưng vẫn phải nhắc nhở bọn họ trở về, chỉ sợ kéo dài nữa trời sẽ tối sẽ rất nguy hiểm, đến lúc đó có khi không kịp trở lại kinh thành.
Một đường trở về kinh thành thành thuận lợi, trở vào cung trời đã tối mịt, Dạ Vi Tước một ngày đi đã thấm mệt, một chút sức lực hiện tại cũng không còn, thân thể vô lực đẩy nhẹ một cái cũng có thể ngã được. Thế nhưng Cung Sa Lạc Mạn sức lực vẫn còn rất nhiều, đi như vậy chẳng hề lay động đến các nàng bao nhiêu cả, vừa hầu hạ nương nương ở thủy trì vừa nói chuyện không ngừng, đến khi thay y phục cũng vẫn chưa kết thúc được cuộc trò chuyện luyên thuyên đó.
"Các em thật là, bản cung đã muốn nói không nên lời các em thế nào lại còn nhiều sức lực như vậy?" Dạ Vi Tước mặc vào y phục hoàn tất, sức lực cạn kiệt miễn cưỡng nói ra, phát hiện hôm nay các nàng đặc biệt rất vui, nói lại rất nhiều.
"Nương nương hôm nay thật sự rất vui, bọn nô tỳ không thấy mệt đâu." Lạc Mạn vui vẻ đáp lại.
"Nương nương, trễ lắm rồi người cũng nên đi nghỉ sớm. Nô tỳ ở bên ngoài người vần gì thì gọi cho nô tỳ." Cung Sa vẫn là biết phận sự của mình, nương nương chắc chắn đã rất mệt rồi, các nàng cũng không nên đứng đây làm phiền người đi nghỉ.
Cả hai người đều bước ra ngoài rồi, Dạ Vi Tước mới tắt bớt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn duy nhất.
************
Ở bên kia, Kỳ Tử Nhạc được Thủy Hỏa hầu hạ tắm ở thủy bồn, hoa tươi rãi khắp mặt nước, che đậy thân thể kiều diễm bên dưới, Kỳ Tử Nhạc tóc búi cao, nhắm mắt tịnh thần tựa vào thành bồn tận hưởng nước ấm và hương thơm lan đang lan tỏa khắp cơ thể mình, vô cùng dễ chịu. Kỳ Tử Nhạc ngâm mình trong nước đã một lúc lâu, tẩy trôi đi bụi bẩn cả ngày nay, bước ra khỏi thủy bồn, Mộc Thủy lập tức choàng khăn lên người nàng.
Qua hồi lâu, đã thay y phục màu đỏ đậm, giờ này lại thay y phục gọn gàng tươm tất, tay mang theo trường kiếm, nhìn là biết người có ý muốn ra ngoài, Mộc Thuỷ nhìn đã quá quen thuộc không thèm nói thêm gì.
Đúng như Mộc Thuỷ suy nghĩ, Kỳ Tử Nhạc một đường đi vào trong cung, hướng Kim Ninh Cung mà đi. Mặc trên người bộ y phục đỏ làm sao có thể đường đường đường chính mà vào đại môn Kim Ninh cho được, đành phải vận công bay qua tường thành cao cao kia.
Vốn tưởng sẽ thuận lợi vào tẩm cung Dạ Vi Tước dễ dàng nhưng vẫn không ngờ được mình sẽ bị bắt tại trận như thế này. Bước trên hành lang, tiến gần đến cửa tẩm điện nhưng lại bị kiếm từ phía sau đặt lên cổ. Cảnh tượng này rất rất quen thuộc, không nhìn cũng biết là ai.
"Ngươi muốn làm gì?" Cung Sa, Lạc Mạn ở phía sau mở miệng tra hỏi, lúc nãy phát hiện một nữ nhân bay qua tường thành cao, liền bám theo nàng, không ngờ lại muốn vào tẩm điện của Hoàng hậu nương nương.
Qua một lúc, nữ nhân đỏ sắc kia bất ngờ quay lại, làm cho hai người một phen kinh ngạc, miệng lắp bắp không nói rõ nên lời.
"Kỳ...Tử...Nhạc?"
"Đúng đúng là ta!" Kỳ Tử Nhạc cười hoà, kéo lưỡi kiếm đang đặt trên cổ mình ra xa một chút.
"Làm sao có thể!?" Lạc Mạn kinh ngạc hỏi lại, rõ ràng đây là một nữ nhân bề ngoài cũng xem như xinh đẹp, thế nào lại là Kỳ Tử Nhạc được? Nhưng rõ ràng trên mặt y có rất nhiều điểm tương đồng với Kỳ Tử Nhạc, còn có giọng nói kia nữa, không sai biệt lắm!
Bị bắt tại trận như vậy còn đường nào để nàng chối được, vẫn là chọn cách khai thật cho an toàn, "Ta chính là nữ nhân, chẳng qua vì muốn vào cung mà phải phẫn nam trang. Người trước mặt các ngươi chính xác là Kỳ Tử Nhạc!"
"Ngươi..." Cung Sa Lạc Mạn nghe xong vẫn chưa hết bất ngờ, mắt mở to hết mức, chăm chăm nhìn gương mặt trước mắt. Tự hỏi sao lại có thể như vậy được? Kỳ Tử Nhạc là nữ nhân? Vậy nương nương?
Nghĩ vậy Cung Sa lập tức kinh hãi mở miệng, "Nương nương người có biết chuyện này không? Chuyện ngươi là nữ nhân?"
Kỳ Tử Nhạc nhìn biểu hiện của các nàng hơi gật đầu.
Lạc Mạn cùng Cung Sa suy ngẫm đến nửa ngày vẫn chưa xong, chính là phải cần có thời gian hấp thụ mới được, chuyện này không phải là không thể, chỉ là quá bất ngờ, thật sự không ngờ đến được.
Cuối cùng cũng dẹp suy nghĩ qua một bên, Lạc Mạn lấy việc quan trọng hiện tại ra nhắc nhở Kỳ Tử Nhạc.
"Giờ này trễ lắm rồi, nương nương chỉ vừa nghỉ được một lúc thôi, ngươi không nên tìm nương nương nữa, người thật sự rất mệt cần phải hảo nghỉ ngơi."
Nghe xong, Kỳ Tử Nhạc không hề hồ nháo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu vài cái, lúc đi còn bỏ lại một câu.
"Được vậy ta trở về, canh phòng cho cẩn thận."
Cung Sa và Lạc Mạn tuy rằng bất ngờ với thái độ của Kỳ Tử Nhạc nhưng vẫn hài lòng gật đầu, nếu theo như thường khi đã ương ngạch vào cho bằng được rồi, không ngờ hôm nay còn thoả thuận gật đầu. Nếu Kỳ Tử Nhạc thật sự nổi hứng ngang ngược xông vô cho bằng được thì