"Gia gia!" Kỳ Tử Nhạc vừa bước vào trong động liền thấy thân ảnh quen thuộc, nâng giọng gọi người xoay lưng về phía mình.
Kỳ Vương Khởi vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc kia, đôi mắt lập tức biến động, trong đôi ngươi kia loé sáng lên. Giọng nói trong trẻo dễ nghe kia chính là nàng rồi, nhanh chóng xoay lại, chỉ thấy bạch y nữ tử xinh đẹp đang đứng ngay gần mình, "Nhạc nhi! Rốt cuộc cũng chịu đến thăm ta rồi!"
"Tiểu Nhạt đến thăm người. Gia gia có khỏe không?" Kỳ Tử Nhạc cười, nhìn đến gia gia quan tâm hỏi. Lão gia gia của nàng năm nay cũng đã sáu mươi mấy tuổi rồi, không còn trẻ nữa, gương mặt nếu là của mấy chục năm về trước nhất định sẽ rất tuấn mĩ, nhưng hiện tại không còn trẻ nữa, gương mặt cùng dáng dấp hẳn đã thay đổi rất nhiều, trên đầu cũng không còn tóc đen nữa, đã bạc trắng hết rồi. Gia gia ăn mặc rất đơn giản, còn có chút lượm thuộm không ngay ngắn.
"Ngươi còn dám hỏi? Có phải đợi đến lúc lão già ta chết ngươi mới chịu đến hay không? Ngươi chính là đứa cháu bất hiếu, ngươi xem tiểu Lạc còn tốt hơn ngươi gấp mười lần." Kỳ Vương Khởi vừa nghe câu hỏi, sắc mặt lập tức thay đổi, gương mặt lập tức giận dỗi, hung hãn nhấn mạnh câu chữ.
"Làm sao lão gia gia có thể trách ta được, gia gia người xem, ở tận trên đây có biết ta cực khổ thế nào mới lên được đây không?" Kỳ Tử Nhạc bĩu môi, không hề chịu thua ra sức chống lại, đảo nghịch thành thuận, đảo thua thành thắng chỉ trong phút chốc, còn lẩm bẩm trong miệng, "Lại còn trách ta nữa! Đúng là đáng ghét mà."
"Được được xem như gia gia ta sai rồi, ngươi nhìn ngươi xem, thời tiết lạnh như vậy, chỉ mặt một kiện y phục như vậy, ngươi không biết giữ gìn thân thể sức khỏe của mình sao?" Kỳ Vương Khởi di dời đến tiểu Nhạc hơi khiển trách nàng, nếu là nam nhân thân thể cường tráng không nói nhưng thế nào đi nữa nàng cũng chỉ là thân nữ nhi, như vậy làm sao chóng chịu được, thế mà không hề biết quan tâm cho bản thân mình tí nào cả.
"Gia gia ta mặc rất nhiều y phục, rất ấm mà." Kỳ Tử Nhạc kéo kéo vạt áo trắng của mình chứng minh, có tới mấy lớp y phục tính ra cũng rất nhiều, đương nhiên có thể giữ ấm cho nàng.
Cũng không thể trách Kỳ Tử Nhạc, nàng tuy là người học võ nhưng dáng dấp lại hơi gầy, mặc nhiều y phục mà cứ như chỉ mặc một lớp.
"Nói ta nghe xem, ngươi là đang muốn làm gì? Cư nhiên giữa trời đông lại chạy lên đây, không phải là mục đích gì chứ? Ta nói có sai không?" Kỳ Vương Khởi cùng Kỳ Tử Nhạc ngồi trước đóng lửa lớn đã thắp từ trước. Đứa nhỏ này chính mắt lão nhìn thấy nàng lớn lên từng ngày, nàng như thế nào sao lão không hiểu cho được, ngang ngược, bướng bỉnh, hồ nháo, nghịch phá cái gì cũng đều có, tất cả đều hội tụ trên người nàng. Năm nay đã hai mươi tuổi nhưng bộ mặt đó, ngôn lời đó vẫn như trẻ con.
"Gia gia ngươi cứ nghỉ xấu cho người ta. Ta là thật lòng quan tâm gia gia nên mới lên đây, nào có mục đích gì chứ, cháu gái ngoan ngoãn như vậy nói xem ngươi tìm đâu ra!?" Kỳ Tử Nhạc chu môi, nũng nịu, không biết lời nào là thật lời nào là giả, chỉ thấy khuôn mặt kia tràn đầy ủy khuất cùng một ít tiếu ý xuất hiện, lão gia gia của nàng không dễ đối phó, nhất định phải tung chiêu thật mạnh mới được.
Kỳ Vương Khởi tuy rằng biết mấy lời nàng vừa nói không có lời nào thật nhưng tâm tình không khỏi một trận cảm động, tâm tình phấn khởi hẳn lên, vui vẻ nói: "Được rồi xem như ngươi hay đi. Mau nói gia gia biết ngươi muốn tìm thứ gì ở đây. Chẳng phải dược liệu đều mang đến Kỳ sơn đều đặng sao?"
"Gia gia cái này không phải cho Kỳ sơn, thứ ta cần là dược điều trị phong hàn, cái nào mà uống vào có thể hết nhiễm phong hàn ngay liền ấy." Kỳ Tử Nhạc gấp gáp nói, đương nhiên lão gia gia nhất định sẽ có, người y thuật cao như vậy làm sao không có cho được.
"Ngươi muốn lấy cho ai? Nói xem, nếu không gia gia ta không cho!" Kỳ Vương Khởi vừa nghe liền thắc mắc, nhìn qua tiểu Nhạc cũng không có nhiễm bệnh cớ gì phải lấy dược. Mà tiểu Nhạc của lão không phải loại người quan tâm kẻ khác, nếu có cũng không nhân từ đến nỗi bất chấp cái lạnh thấu xương tủy, tê buốc da thịt mà tự mình chạy lên đây chỉ để lấy dược. Vậy nàng tìm cho ai? Cũng không phải cho người ở Kỳ sơn, rốt cục là ai mà quan trọng đến như vậy?
"Lão gia gia à..." Kỳ Tử Nhạc thở mạnh ra, lão gia gia này đúng là keo kiệt, xin có một ít dược nhưng lại hỏi nhiều như vậy, nàng cũng biết, dược cũng giống như sinh mạng lão, rất quan trọng, "Ta nói gia gia nghe, nhưng ngươi nhất định phải cho mới được. Có hứa không?"
"Được mau nói đi, ta hứa với ngươi." Kỳ Vương Khởi chỉ biết ngậm ngùi gật đầu, cái gì mà cần lão hứa mới được, lão già này cũng không phải kẻ dễ dàng thất hứa như vậy. Kỳ Vương Khởi như chợt nhớ gì đó, nhìn chăm chăm vào nàng, vội nói, "Là người Nhạc nhi thầm thương trộm nhớ sao? Là người trước kia hay nhắc đến sao?"
Không lẽ là tìm dược cho người nàng hay nói trước kia, tiểu Nhạc của lão cách đây vài năm trở lại luôn luôn nhắc đến một người, chỉ cần nhắc đến người đó lại thấy nàng cười rạng rỡ như đóa hoa nở giữa trời xuân, đôi mắt ôn nhu hiện rõ không che giấu, đủ biết nàng thích người kia đến mức nào. Chính lão cũng không ngờ có người sẽ làm cho tiểu Nhạc động tâm, nhìn bề ngoài nàng năng động ương bướng bất cần nhưng ẩn sâu bên trong tâm nàng lại rất sắc đá.
"Đúng vậy, chính là người đó. Gia gia thật sự rất muốn biết người đó sao? Nhất định biết mới cho sao?" Kỳ Tử Nhạc nhìn lão gia gia hỏi lại lần nữa. Chuyện này nói ra nhất định sẽ kinh thiên động địa.
"Không nói không cho!" Kỳ Vương Khởi gật đầu kiên quyết.
"Được." Gia gia đã muốn biết như vậy thì nàng cho người biết, "Người ta thầm thương trộm nhớ trước nay là Dạ Hậu Dạ Vi Tước."
Kỳ Tử Nhạc nói xong, chỉ thấy lão gia gia mặt mày biến sắc, một chút máu huyết cũng không còn, kinh hãi nhìn nàng, lắp bắp hỏi lại, "Ngươi nói, người ngươi yêu là Dạ hậu Dạ Vi Tước? Gia gia ta có nghe lầm không?"
"Là nàng!" Kỳ Tử Nhạc gật đầu, đôi mắt trong phút chốc xoẹt qua tia sáng, đáy mắt ẩn chứa nhiều thứ khó mà nói thành lời.
"Tiểu Nhạc ngươi đừng đùa giỡn với lão già này như vậy nữa!" Kỳ Vương Khởi xua tay, lắc đầu liên tục, lời lão vừa nghe chắc chắn là giả, tiểu Nhạc nhất định đang gạt lão rồi. Nàng như thế nào lại yêu thích Hoàng hậu, đó là chuyện không thể nào.
"Gia gia Nhạc nhi không đùa! Nhạc nhi thực sự