Kim Ninh Cung.
"Nương nương người tỉnh rồi." Lạc Mạn thấy nương nương hơi cử động thân mình, lập tức chạy đến bên giường đỡ lấy nàng ngồi dậy.
Dạ Vi Tước cực nhọc mở mắt, tựa vào thành giường, chỉ cảm thấy bản thân ngày càng khó chịu, cánh môi khô đến không còn huyết sắc, da mặt xanh xao hiện rõ, làm cho người khác nhìn vào không khỏi đau lòng.
"Nương nương nô tỳ hầu hạ người rửa mặt."
Dạ Vi Tước mệt mỏi không có dự định trả lời, chỉ lẳng lặng cho các nàng hầu hạ mình, lại nghe các nàng nói trời đã qua chiều tối, không ngờ nàng lại nằm trên giường lâu như vậy, tấm lưng suốt mấy ngày qua luôn dính sát với giường không rời, bản thân vô lực chống đỡ nàng cũng không biết phải làm sao.
"Nương nương ăn một ít cháo rồi hẳn uống thuốc."
*
Kỳ Tử Nhạc sau khi lấy được dược từ gia gia, nàng chạy rất nhanh ra khỏi động, nhanh đến độ lão gia gia nhìn theo bóng dáng nàng mà phải lắc đầu thở dài liên tục, nàng gấp gáp đến mức bỏ qua mọi thứ trước mắt, cứ như vậy mà bất chấp chạy đi, nhìn như vậy cũng đủ để lão biết
Thân ảnh đó hoà vào núi rừng chạy đi, bởi vì mùa đông mà cây cối đều đã bạc màu khô cứng lại, là vì nóng lòng là vì quá mức vội vàng, không cẩn thận lại bị nhánh cây nhọn vươn ra đâm phải vai trái, lớp áo rất dày nhưng nhánh cây đó vẫn có thể xiên qua, một tiếng kêu nho nhỏ từ khuôn miệng nàng vang lên, lập tức y phục trắng tinh dính lấy một ít máu huyết, sau đó, máu tươi không ngừng rỉ ra làm cho góc áo trắng tinh nhiễm mảng máu đỏ tươi, lúc này từ trên vai mới truyền đến cảm giác đau nhói rõ ràng.
Kỳ Tử Nhạc âm thầm mắng nhiếc chửi rủa cái cây chết tiệt này, tự nói rằng vết thương nhỏ này đáng là bao chứ, nhưng vừa nói xong giây sao đã mặt nhăn mày nhó khó coi, nói sao cũng rất là đau, hôm nay đúng là xui xẻo mà, đành phải cắn răng ngậm đau đi ra chân núi tìm hắc mã mới trở về được. Một mạch hướng kinh thành mà đi, gió lạnh thấu da thịt, vết thương thấu xương tủy, cái khổ hôm nay nhận lấy thực sự không thể tưởng.
Trở lại kinh thành đã qua chiều tà, Kỳ Tử Nhạc không vội vào cung mà trở về nhà thay y phục, muốn rửa trôi đi vết thương, muốn xoá sổ vệt máu huyết dơ bẩn trên áo này, để ai đó thấy nàng thật sự không muốn. Đợi đến lúc xong xuôi trời đã ngã sang màu tối, lúc này mới chạy vào cung.
Trước tẩm điện binh lính canh gác rất nhiều, Kỳ Tử Nhạc đành phải vén y phục sang một bên lén lút leo lên cửa sổ vào tẩm cung, chuyện này dường như đã trở thành thói quen rồi. Tìm đến nội thất, mở cửa bước vào liền thấy Cung Sa Lạc Mạn ở trong phòng, lại thấy các nàng thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi phòng.
Cung Sa Lạc Mạn nghe thấy tiếng động, theo bản năng cả hai cùng ngẩng đầu, nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc vừa mở cửa bước vào, hai người không ai nói lời nào, nhanh chóng thu dọn đồ.
Bước đến ngay cạnh Kỳ Tử Nhạc, Cung Sa nhìn nàng ra hiệu, sau đó bước ra khỏi phòng.
"Sao rồi ngươi có lấy được dược không?" Cung Sa đứng trước nội thất, mở miệng hỏi người đối diện nàng. Lại nhìn nàng một lược, không có cầm theo gì cả, chắc chắn không lấy được rồi,"Ta đã nói không dễ dàng gì rồi, tốn công vô ích!"
"Tìm được rồi." Kỳ Tử Nhạc môi mỏng đẹp như hoa khẽ nhếch lên, đôi mày hơi hơi nhíu lại, góc cạnh đường nét gương mặt quá hoàn hảo, chỉ một ít cử động nhỏ cũng tạo nên vạn biến trên gương mặt kia.
Cung Sa, Lạc Mạn nhìn người vừa lạ vừa quen trước mắt, nàng hôm nay lại cột tóc lên cao, tóc trải dọc từ trên đầu theo hai bên thái dương xuống dưới, trông có chút dịu dàng thanh nhã. Nhìn nhan sắc tầm thường lúc ngụy trang mấy ai lại tưởng ra được mỹ mạo vốn có của nàng, Kỳ Tử Nhạc thật sự lừa người rất giỏi.
"Có cần bọn ta sắc thuốc không? Nương nương vừa ăn một chút cháo, uống một ít thuốc rồi."
Thuốc muốn uống thì phải sắc nấu, đó là chuyện đương nhiên, cũng nên giúp nàng một tay.
"Không cần đâu..." Kỳ Tử Nhạc lấy từ trong áo ra một cái lọ trắng tinh đưa lên trước mắt các nàng, nhận được cái gật đầu mới tiếp tục nói "Ta vào xem nàng thế nào đã."
Mở cửa bước vào trong, đi đến cạnh giường, ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng, nhìn đến gương mặt xanh xao nhợt nhạt kia không khỏi đau lòng, cuối cùng khẽ lai động nàng, "Tước nhi!"
Dạ Vi Tước chỉ vừa chợp mắt một lúc, bị ai đó lai động, bất chợt tỉnh giấc, khẽ lay động mi mở mắt, đợi một qua một lúc mới thấy rõ người trước mắt là ai, Dạ Vi Tước linh quang hướng đến Kỳ Tử Nhạc như hỏi có chuyện gì.
Kỳ Tử Nhạc hơi chau mày, môi khẽ động, mở cái nắp đỏ trên lọ lấy một viên dược, mặc kệ nàng chấp thuận hay không vẫn tiến đến nâng nàng ngồi dậy, ôm cho nàng ngã vào lòng mình.
Dạ Vi Tước thấy Kỳ Tử Nhạc nâng mình nhưng không có sức phản kháng, chỉ nhíu chặt mày, trong đôi mắt kia trong vài giây ngắn ngủi hiện lên điểm khó hiểu, không biết nàng ấy định làm gì nữa.
Kỳ Tử Nhạc đưa viên dược cùng với nước đến môi Dạ Vi Tước, ép nàng uống vào. Dạ Vi Tước bất đắc dĩ phải tuân theo Kỳ Tử Nhạc, bởi vì quá mệt mỏi nên không thèm quan tâm nó là thứ gì cứ nuốt xuống, chỉ cần người trước mắt tự nhiên lòng nàng sẽ sinh ra an tâm.
*
Sáng hôm sau Dạ Vi Tước thức giấc rất sớm, chỉ vừa mới hừng sáng nàng đã tỉnh giấc, mi mắt hơi cử động hé mở, nằm ở trên giường, hai tay xoa nguyệt thái dương, chỉ cảm thấy hình như đầu óc không còn mơ màng, mụ mị nữa, thân thể nàng cư nhiên sao lại khác lạ như vậy, chẳng lẽ đã khỏi bệnh?
Dạ Vi Tước mơ màng suy nghĩ, một lúc sau mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng, từ lúc nàng tỉnh giấc, bên cạnh sớm đã là khoảng trống, nếu như nàng nhớ không lầm đêm qua nàng ấy đã cho nàng uống thứ gì đó, nàng cứ mặc kệ mà cho vào miệng nhưng không biết nó là cái gì, bây giờ mới phát hiện, thân thể hoàn toàn khỏi rồi, bây giờ đã xác định được nó là thứ gì.
Cung Sa cùng Lạc Mạn một lúc sau mới bước vào, đã thấy nương nương định rời giường. Cung Sa vội vàng quăng chậu nước rửa mặt cho Lạc Mạn, phi như bay đến đỡ lấy cánh tay nương nương, "Nương nương...nương nương người không khỏe cứ nằm ở giường, có việc gì cứ sai nô tỳ là được rồi!"
"Nương nương nô tỳ hầu hạ người rửa mặt." Lạc Mạn đứng trơ ra nhìn Cung Sa, vài giây sau mới kịp lấy lại tinh thần, tiến đến nói, lại hơi