"Tước nhi, nàng còn thấy khó chịu nữa không? Tuy rằng ở trong phòng nhưng vẫn nên mặc ấm một chút, đề phòng tái phát nhiễm bệnh vẫn tốt hơn." Kỳ Tử Nhạc vừa bước vào tẩm điện vừa thấy Dạ Vi Tước liền quan tâm nói ngay.
"Ta không sao nàng không cần phải lo lắng, vả lại phòng được bố trí rất nhiều chậu than không có đến mức lạnh lẽo." Dạ Vi Tước môi hơi dương lên mỉm cười đáp lời.
"Tước nhi, ta muốn nghe nàng đàn một khúc, nàng đàn cho ta nghe có được không?"
Kỳ Tử Nhạc ánh mắt tha thiết nhìn Dạ Vi Tước, giọng nói khẩn cầu nhẹ như gió.
Lúc trưa, không biết xuất phát từ đâu lại có tiếng đàn vờn quanh khắp nơi, mà thanh âm khúc nhạc nghe vô cùng buồn bã, làm cho lòng người cũng chùn xuống theo, tiếng đàn vang vọng khắp nơi Kim Ninh, trong lòng liền có dự đoán là chỗ của hoàng hậu.
Nghĩ như vậy nàng mới tiến về phía tẩm điện, tiếng nhạc lại càng rõ hơn, cuối cùng cũng chắc chắn được là do ai gảy. Chỉ là một lần nghe thấy đã muốn ngắm sâu trong tâm trí, âm thanh thê thương cứ như vậy vang vọng bên tai.
Kỳ Tử Nhạc vẫn đứng ở một góc lẳng lặng lắng nghe, tâm không khỏi đau đớn, nếu có thể, nàng chỉ mong người sẽ vì mình mà gảy một khúc nhạc, một khúc nhạc chỉ dành riêng cho mình nàng.
Dạ Vi Tước nhìn đến Kỳ Tử Nhạc đang chăm chăm nhìn mình, không có lí do nào để mà đi từ chối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý.
Nhanh chóng ngồi xuống chỗ được đặt huyền cầm, mười ngón tay Dạ Vi Tước bắt đầu dịch chuyển, tiếng ngân bắt đầu vang lên, ngón tay linh hoạt di chuyển trên dây đàn, tao nhã lịch thiệp, tạo nên thanh âm kì ảo, tiếng nhạc ngân lên vang vọng đến chân tâm, truyền qua tai thấm sâu vào đại não, một khúc nhạc nghe không ra buồn vui, có gì đó vấn vương, có gì đó hơi sâu lắng, không phải đoạn nhạc thê lương, cũng không phải vui tươi, cứ như bình bình vang vọng.
Kỳ Tử Nhạc nhìn Dạ Vi Tước hơi cuối đầu chăm chú vào đàn ngọc, tâm không khỏi nhảy dựng lên, nhìn nàng đến mức ngây ngẩn.
Dạ Vi Tước kết thúc khúc nhạc, xem như đã đáp ứng điều muốn của Kỳ Tử Nhạc, nàng rời chỗ vừa gảy đàn, đi đến trước mắt Kỳ Tử Nhạc.
"Tước nhi, quá hay rồi." Kỳ Tử Nhạc phấn khích nhìn nàng nói, cầm nhân cầm nghệ quả thực không thể xem thường, dịu dàng lưu loát, uyển chuyển lưu luyến, trước kia nàng rất thường được nghe nương gảy cầm, mà cầm nghệ của nương quả thực rất điêu luyện, nhưng hôm nay nghe hoàng hậu gảy huyền cầm thực lòng mà nói cảm giác rất khác lạ.
"Mỗi ngày nàng đều đàn cho ta nghe có được không?" Sau này mỗi ngày đều chạy đến đây nghe đàn, chỉ nghĩ thôi đã vô cùng hạnh phúc.
Dạ Vi Tước vừa nghe đề nghị sắc mặt hơi hơi khó coi, cái gì mà mỗi ngày, đề nghị này rõ ràng quá đáng, nhưng rốt cuộc vẫn nhẹ giọng nói, "Mỗi ngày thì không được nhưng bất quá thỉnh thoảng. Thỉnh thoảng nghe sẽ thấy hay, nhiều quá sẽ trở nên nhàm chán."
"Nàng đồng ý là tốt rồi." Kỳ Tử Nhạc ngữ khí hài lòng đáp, dù sao đồng ý vẫn hơn là không, còn định nói gì đó nhưng chợt nghe người đối diện nói.
"Tử Nhạc ta hỏi nàng..." Dạ Vi Tước hơi ngập ngừng nói, thấy Kỳ Tử Nhạc nhướn mi mắt như là hỏi chuyện gì, mới nói tiếp, "Có phải bị thương ở vai trái không?"
Kỳ Tử Nhạc trong lòng khẽ động, nếu không phải nhỏ nhặt nhất định sẽ đòi công bằng rồi, nhưng đường đường là một người có võ công cao có chút chuyện như vậy làm cũng không xong, mặt mũi nàng biết để ở đâu, nên mới có ý định dấu diếm, nếu không đã hướng người kia đòi chút công đạo rồi.
Dạ Vi Tước hơi nhướn mày, ý nói còn chưa chịu nói. Kỳ Tử Nhạc thấy vậy cũng không còn đường nào tránh đành phải gật đầu.
"Như thế nào ta muốn xem một chút." Dạ Vi Tước chỉ đơn giản nói ra ý định trong lòng, không hề có ý nghĩ gì, nhưng người nào đó lại run lên, sắc mặt trở nên khó coi, hướng nàng mím môi lắc đầu liên tục.
Dạ Vi Tước mới đầu chau mày nhưng lúc sau trên mặt lại xuất hiện ý cười, Kỳ Tử Nhạc là đang ngại ngùng sao? Kỳ Tử Nhạc mà nàng biết cũng biết thẹn kiểu này sao? Dạ Vi Tước hơi mím môi nén cười, bày ra mặt lạnh, "Không muốn, vậy ta cũng không ép!"
Rõ ràng hâm dọa.
"Không... không có, vết thương nhỏ lắm nàng đừng quan tâm." Kỳ Tử Nhạc lắp bắp kinh hãi nói, vừa nói xong, thoáng nhìn nàng lại thấy mặt lạnh xuất hiện, không thể nào không sợ đành phải chấp thuận, "Thôi được ta cho nàng xem."
Kỳ Tử Nhạc tự thân cởi đi áo choàng bên ngoài, nới lỏng thắt lưng, hơi hơi kéo cổ áo bên trái, làn da trắng như tuyết lập tức hiện ra, xương quai xanh cùng chiếc cổ trắng noãn cũng bạy bộ ra trước mắt, chỉ là vừa kéo một tí nữa, vết thương lập tức đập vào mắt.
Dạ Vi Tước cố gắng cho tâm bình, chỉ vừa thấy miếng vải trắng tâm liền nhói lên, miếng vải áp sát vào vết thương, kia vải đã có một ít máu huyết thấm vào miếng vải trắng, vô cùng chói mắt, Dạ Vi Tước trong lòng được một trận run rẫy, bước đến gần nàng cẩn thận xem xét, sau đó lại nói.
"Tử Nhạc mau lại đây!" Dạ Vi Tước vừa nói xong đã bước đi.
Kỳ Tử Nhạc nghe vậy cũng bước theo sau nàng.
Dạ Vi Tước bước đến, kéo ngăn kéo của tủ ra, lấy cái lọ nhỏ bên trong, bước đến bên mép giường, "Mau ngồi xuống đây."
Dạ Vi Tước hít một hơi, nhìn đến vết thương, cẩn thận chạm vào, rốt cục bắt đầu mở ra, chỉ vừa mở ra, vết thương lộ ra trước mắt, không ngờ bản thân sẽ có phản ứng như vậy, thân thể lập tức run lên, trái tim bất chợt nhói lên, tự đáy lòng dâng lên cảm giác đau đớn chưa từng có, thì ra là cảm giác này, hít thở cũng muốn không xong, Dạ Vi Tước