Tàng kinh các.
Kỳ Tử Nhạc bước từ bên ngoài vào trong tàng kinh, ngoài dự kiến có thêm một thân ảnh khác ở bên trong, theo đó nhìn kĩ hơn mới biết là nhân vật nào, là một thân cung bào hoa sắc quý phái, bước đến gần hơn khe khẽ nói.
"Tham kiến nương nương."
Tính ra cũng ở một thời gian trong cung, việc hành lễ dường như rất quen thuộc với nàng thì phải.
Liễu Yên Nhược nghe được giọng nói theo bản năng quay đầu, bất ngờ nói, "Mau miễn đi, thật sự hữu duyên, có thể gặp ngươi ở đây."
"Quả thật trùng hợp! Nương nương cũng thường đến đây tìm sách sao?" Kỳ Tử Nhạc hướng Liễu Yên Nhược nói.
Không ngờ trùng hợp đến như vậy, Liễu Yên Nhược xem như ân nhân của nàng, tự nhiên sẽ có cảm xúc ôn hoà, vốn không thể bài xích, xem như quen biết lời nói cũng tự nhiên chân thật hơn.
"Ta cũng thường đến đây tìm một ít sách để đọc, tàng kinh của triều đình quả thực rất nhiều loại sách thú vị, có rất nhiều thứ rất đáng để đọc" Liễu Yên Nhược gật đầu đáp lời.
Liễu Yên Nhược nhìn Kỳ Tử Nhạc phẫn nam trang như muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại thôi chỉ hỏi ngược lại, "Ngươi cũng là vào đây tìm sách gì sao?"
Thật ra nàng rất muốn biết y vào đây để làm gì nhưng bất quá thân phận nữ nhi của nàng tốt nhất không nên nhắc lại, chỉ cần nàng không gây hại cho mình, cũng có thể cho qua, huống hồ xưa nay không phải không có nữ nhi phẫn nam trang vào cung.
"Ta vào tìm Thi Quyễn, sách này viết rất hay, triều đại nào cũng có một ít." Kỳ Tử Nhạc đáp lời.
"Thi Quyễn?" Liễu Yên Nhược nghe xong lập tức nhướn mày lập lại, vừa nghe liền vui vẻ, "Ta chỉ mới đọc được Thi Quyễn bộ một, vừa định đến đây để tìm nó."
"Thật trùng hợp, ta giúp người tìm!? Thi Quyễn thực sự rất hay rất đáng để đọc." Kỳ Tử Nhạc vừa nói xong, lập tức đi tìm ngay, tàng kinh các thực sự rất lớn, kệ sách cũng rất lớn, cao hơn người gấp hai lần, mà sách đặt ở đây vô số, hoàn toàn không đếm hết được.
"Mục đích của ngươi chẳng phải đến đây tìm Thi Quyễn để đọc sao? Sao không tìm cho mình mà lại tìm cho ta?" Trên môi Liễu Yên Nhược xuất hiện nụ cười, cánh môi cong lên tự nhiên vô cùng xinh đẹp. Thực sự nàng đến được một lúc rồi, nhưng lại một mình loay hoay tìm nhưng vẫn tìm không ra được, vừa định nhờ giám quản tìm nhưng đã có người trước mắt đến trước giúp một tay.
"Thi thoảng ta mới đọc thôi, nhưng đọc một lần rất rất lâu, chẳng phải rất phí thời gian sao? Vả lại thường dân như ta mượn gan trời cũng không dám cùng tranh cùng nương nương được." Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa quay lưng tìm kiếm ở kệ sách lớn, đôi tay đưa lên hạ xuống nhanh chóng rà soát mọi thứ.
Liễu Yên Nhược nhìn bóng lưng Kỳ Tử Nhạc môi bất giác nở thêm một nụ cười, người này sao lại dễ dàng lay động tâm can người khác như vậy, cũng có thể là chân thật do từ trong tâm phát ra. Kể từ lúc phát hiện nàng nữ phẫn nam trang bản thân mình tại sao lại không bày xích mà còn có chút cảm tình, nàng thật không hiểu nổi, lúc nhìn thấy gương mặt thật của y, trong lòng lại còn khen ngợi, thật sự quá mức ấn tượng, như thế nào lại như vậy trong lòng nàng có chút xác định nhưng cuối cùng vẫn là không dám tin, có lẽ là quá vô lí.
Kỳ Tử Nhạc cẩn thận tìm từng kệ sách, không tìm bao lâu đã may mắn thấy được bốn chữ Thi Quyễn bộ hai trên cao kia, không khó lắm để lấy, chỉ một cái nhích chân Kỳ Tử Nhạc rất dễ dàng lấy được nó. Đi đến trước mặt Liễu Yên Nhược đưa cho nàng, "Sách của nương nương."
Liễu Yên Nhược gật đầu đa tạ, mở lời khen ngợi, "Ngươi quả thật là người tài giỏi."
"Nương nương quá khen, chỉ là lấy một quyển sách mọn không đáng nói." Kỳ Tử Nhạc khách khí xua tay nói.
Liễu Yên Nhược nghe Kỳ Tử Nhạc nói xong liền nói, "Ta có ít việc nên không thể lưu lại thêm, ở đây còn rất nhiều sách hay, hay là ngươi cứ thong thả tìm một lúc xem sao, khi nào ta đọc xong sẽ chuyển cho ngươi vậy."
Liễu Yên Nhược nói xong, xoay người định cất bước rời đi nhưng không ngờ sẽ chạm vào kệ sách, chỉ vừa chạm nhẹ nhưng đã có nguy hiểm kéo đến, từ trên tầng cao kia, bất chợt rơi sách xuống, mà quyển sách nào cũng không nhỏ, thật sự dày cọm. Quá nhanh, nhanh đến mức Liễu Yên Nhược nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể hai tay ôm lấy đầu nhắm tịt mắt cam chịu.
Vốn tưởng sách sẽ rơi trúng mình, lúc đó chỉ nghe một tiếng 'cẩn thận', không ngờ sau đó lại nghe thấy tiếng sách va chạm xuống đất.
Liễu Yên Nhược hơi hé mắt lại thấy nàng gần trong gan tấc, gần đến mức có thể nghe được hơi thở cùng mùi hương toả ra trên người nàng, tim bất chợt đập loạn. Qua đi nhưng Liễu Yên Nhược vẫn ở trong tình trạng khiếp sợ tột độ, là nàng vừa kéo mình còn giúp mình đỡ số sách kia ra, nếu sách kia rơi trúng, nàng thật không dám tưởng có chuyện gì xảy ra, nhất định bị trọng thương rất nghiêm trọng.
"Liễu phi không sao chứ?" Kỳ Tử Nhạc lo lắng nói ra, vừa rồi cũng hết hồn không kém, cũng may không sao, may mắn có thể giúp được
Mà Kỳ Tử Nhạc vốn đứng bên cạnh hơi dùng lực kéo Liễu Yên Nhược về phía mình, cùng lúc dùng tay mình giúp nàng đỡ ra, trên căn bản không hề dám chạm mạnh đến Liễu phi.
"Ta không sao." Liễu Yên Nhược gật đầu, lúc này mới hoàn hồn, trong lòng lại có cảm xúc nói không nên lời, rõ ràng sắp tiêu đời nhưng trong lòng lại chóm nở vui mừng, thực sự vô phương cứu rỗi.
"Cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi ta thật không dám tưởng tượng được chuyện vì sẽ xảy ra." Liễu Yên Nhược ánh mắt nhu hoà chứa nhiều cảm xúc nói với Kỳ Tử Nhạc. Nhìn vào Liễu Yên Nhược thực sự rất mỏng manh, mỏng manh tựa như tên của nàng vậy, là loại người rất yếu đuối, mềm yếu từ cảm xúc gương mặt cho đến lời nói, thanh âm lời nói