Nguyên Viên Cung.
"Quận chúa người thực sự muốn điều tên thổ phỉ đó đến đây thật sao?" Hoàng Y Tịnh nhìn quận chúa nhẹ giọng hỏi.
"Ừm...ta muốn nàng đến đây." Liêu Đan Thiệp gật đầu khẳng định chắc nịt.
"Quận chúa, nàng chỉ là một tên lính nhỏ, nàng muốn đi thì đi muốn ở thì ở, đến được đi được, chỉ sợ nàng sẽ sợ mà rời cung." Hoàng Y Tịnh phân tích, thật ra ý định của Dương Tương Truyên vào cung, có thể là thăm dò tin tức, cũng có thể là vui chơi, quận chúa muốn điều nàng đến đây, chỉ sợ nàng sẽ rời đi, vốn hoàng cung không có gì để ràng buộc được nàng.
"Y Tịnh em quên rồi sao?" Liêu Đan Thiệp hơi nhướn mày nói với Hoàng Y Tịnh, "Nàng là cháu của Từ Minh, nàng là thổ phỉ, mà Từ Minh mấy năm qua làm những gì, chẳng phải em đã điều tra rồi sao? Em thử nghĩ xem, tội này có nặng không, có đem ra xử trảm Từ Minh đại nhân được không? Ta không tin nàng dám rời đi."
Quận chúa nàng đây sao có thể để kẻ không biết trời cao đất dày này yên ổn như vậy được, những câu nói những hành động mà y làm thực sự nàng nhớ như in không thể quên được, càng nghĩ càng đáng giận. Phải làm gì đó cho nàng biết mặt, hành hạ có được không? Hay là tra tấn?
"Nô tỳ quên mất!" Hoàng Y Tịnh lúc này mới nhớ ra, rõ ràng Từ đại nhân mang trọng tội, nếu đem bằng chứng ra, hắn nhất định sẽ mất đầu, chưa kể đến những người liên quan đến hắn.
"Còn chưa nói đến cái này." Liêu Đan Thiệp lấy từ trong người ra hai vật thể đưa lên ngay tầm mắt lắc lư, gương mặt tràn đầy tự tin như nắm chắc được người trong tầm tay, "Bản cung thử hỏi nàng sẽ tránh bằng cách nào?"
***
Đi đến rồi đi lui, hoàng cung này thực sự rộng không kể siết, càng ở lâu Dương Tương Truyên nàng càng cảm thấy chán nản vô vị, nàng thà đi ngao du thiên hạ còn hơn ở trong cái chỗ chán phèo này.
Dương Tương Truyên hết ngồi chống cằm ủ rủ rồi tới đi lòng vòng ở ngoài cửa cung, nhìn binh lính đứng ngay ngắn thẳng tắp không khỏi thán phục bọn chúng. Buồn chán đến mức còn định muốn cao chạy xa bay ra khỏi hoàng cung tìm chỗ vui chơi.
Nhưng không ngờ rằng sẽ có chuyện kinh động xảy ra, bất ngờ trước mắt bị vài tên lính cao to vạm vỡ ngăn chặn tầm nhìn, không nói câu nào thế nhưng đã lôi nàng đi rồi!
Chuyện quái gì đang xảy ra, nàng cũng không biết. Khuôn miệng Dương Tương Truyên không ngừng la lên, từ lớn cho tới nhỏ nhưng không hề yên lặng.
"Các ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!"
Dương Tương Truyên bất lực gào thét trong vô vọng, bàn tay thô ráp nắm lấy chặt lấy hai tay nàng rất mạnh bạo.
Dương Tương Truyên ở trong miệng thầm la mắng chửi rủa mấy cái tên chết tiệt này không hề biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, thân thể ngọc ngà này đáng giá bao nhiêu có biết không? Là vô giá đó, vô giá đó!
Dương Tương Truyên thầm mắng chửi chưa đủ còn đưa ánh mắt sắc bén trân trân liếc tên lính đang lôi mình đi, cái miệng cũng không được bình thường mà hùng hổ vểnh lên. Mấy cái tên này thực sự quá quắt!
Mà nàng cũng không thể khi không bỏ chạy được, một khi bỏ chạy muốn thoát ra hoàng cung quả thật không dễ, đến lúc đó còn tan xương cũng không chừng nữa.
"Các ngươi đưa ta đi đâu vậy?"
Dương Tương Truyên cứ như vậy không biết mệt ra sức hỏi dồn dập, nhưng binh lính chỉ bố thí vài từ, đi rồi sẽ biết.
Đi được một lúc rất xa cuối cùng cũng biết kết quả, ở trước cửa cung, chữ Nguyên Viên Cung to lớn đập thẳng vào mắt.
Dương Tương Truyên lại thiếu điều sống chết, mắt trợn tròn trợn trắng, khẳng định mình sắp xong rồi, đường đường là thống lĩnh Kỳ sơn mà lại bị lôi kéo đến đây, còn phải ở trước mặt vị quận chúa cao cao tại thượng kia quỳ xuống, nếu biết vào cung là vậy, có chết nàng cũng không muốn vào, thật quá hối hận mà! Nhưng bất quá Dương Tương Truyên vẫn tự an ủi mình, xem như đây là lần cuối đi, hết lần này nàng nhất định sẽ cao chạy xa bay ra khỏi hoàng cung chết tiệt này.
Dương Tương Truyên được thủ vệ dẫn vào tận bên trong tẩm điện. Vừa vào đã thấy người kia ngồi ở chính điện. Dương Tương Truyên lần này kiên quyết không quỳ, thái độ không muốn nhưng vẫn phải cuối người nói một câu với giọng điệu ngang ngang.
"Tham kiến quận chúa."
Đừng có nói là nàng lại không cho miễn đi. Suy nghĩ kia loé lên trong đầu Dương Tương Truyên, tựa như lần đầu gặp rất rất tàn nhẫn! Nhớ lại Dương Tương Truyên không khỏi một phen ớn lạnh, muốn đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng vẫn rất may mắn, đã nghe người trước mắt nói.
"Mau miễn đi." Liêu Đan Thiệp phất tay cho miễn.
"Chẳng hay quận chúa bắt ta đến đây là để làm gì?"
Dương Tương Truyên mượn gan trời hướng Liêu Đan Thiệp hỏi thẳng, bởi vì trước nay chưa từng có ai dám ở trước mặt quận chúa dùng ánh mắt không phục, giọng điệu ngang tàn như vậy, Dương Tương Truyên thực sự là người đầu tiên.
Liêu Đan Thiệp cớ gì phải năm lần bảy lượt hướng vào mình mà công kích, chuyện này thật sự kì quái, tính ra nàng chỉ là tên lính bình thường, hết sức bình thường. Ngọc Tuyên quận chúa không lí nào lại có thể để ý một tên lính như vậy được.
"Bản cung khi nào bắt ngươi? Rõ ràng là mời ngươi! Sau này nên dùng từ đúng hơn, nói như vậy rất dễ hiểu lầm." Liêu Đan Thiệp thanh âm mềm mỏng vang lên, ánh mắt không kiên kị trực tiếp nhìn Dương Tương Truyên nhướn mày nói.
Sau này? Còn có sau này nữa sao? Nhất định sẽ không có chuyện đó đâu quận chúa đại nhân, Dương Tương Truyên thầm nói. Nàng đúng là người không nói lí lẽ, tâm địa rõ ràng không có hiền lành gì, rõ ràng người khác đồn đại nàng như thánh mẫu, lúc ở Lạc Dương nào là thường xuyên ra tay giúp kẻ khác, nào là dùng tiền của mình cứu được rất nhiều người, tâm địa lương thiện, người vừa xinh đẹp vừa cao quý lại vừa lương thiện, sai rồi sai rồi...toàn lừa gạt!
"Được được, vậy quận chúa mời một tên lính quèn như ta đến đây rốt cục là muốn làm gì?" Lời nói của Dương Tương Truyên có vài phần khó nghe, bao nhiêu bực dọc đều không kiên nể thể hiện rõ ở trên mặt, đem