Cung Sa bước vào phòng nhìn thấy hoàng hậu nương nương hơi suy tư gì đó, mới tiến đến nhẹ giọng cung kính hỏi.
"Nương nương người đang nghĩ gì?"
"Có chuyện này bản cung cảm thấy rất kì lạ." Dạ Vi Tước ngẩng đầu nhìn Cung Sa, ánh mắt lộ rõ hoang mang.
Đột nhiên nàng lại nhớ lại sự kiện xảy ra trước kia, suy nghĩ kĩ một chút đem số chuyện lúc trước xảy ra ghép lại với nhau, trùng hợp đến không ngờ. Nếu chuyện này thực sự như nàng nghĩ, thì rõ ràng đã có người cả gan ở sau lưng nàng làm chuyện lừa dối.
"Chuyện kì lạ sao? Người nói chuyện gì kì lạ, nô tỳ có thể biết không?" Cung Sa vẫn là theo phép hỏi.
"Lúc trước thái tử bị bắt đi, nguyên do là Kỳ Tử Nhạc muốn bức ép bản cung, mà Kỳ Tử Nhạc bắt thái tử tận ba ngày, chuyện này em nhớ rõ không?"
Cung Sa ngay lập tức gật đầu xem như trả lời. Chuyện lớn như vậy làm sao nàng không nhớ cho được, Kỳ Tử Nhạc dám cả gan bắt thái tử đi, báo hại các nàng phải một phen kinh hãi chạy đi tìm khắp nơi vẫn không tìm được, còn làm cho nương nương một phen chấn động đứng ngồi không yên, suốt ba ngày đêm vì lo lắng mà ăn không được ngủ cũng không xong, khắc nào cũng ở trong trạng thái kích động lo sợ, lúc đó nhìn nương nương cực tâm đau khổ đến cỡ nào.
"Suy đi nghĩ lại bản cung vẫn thấy có điểm không hợp lí, rõ ràng là có khúc mắt ở trong đó." Dạ Vi Tước nói, trong ánh mắt như đã đoán được chân tướng sự việc.
Dựa theo lời nương nương nói, Cung Sa liền bắt đầu suy nghĩ phân tích ngay. Nương nương nói có khúc mắt, rõ ràng người đã nhìn ra khúc mắt đó rồi, chuyện này chỉ liên quan đến Thái tử cùng Kỳ Tử Nhạc thôi. Cung Sa suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng có kết quả, đôi mắt bất chợt lóe lên tia sáng, kinh ngạc hướng nương nương cao giọng.
"Nương nương, người nói có khúc mắt nô tỳ đã có đáp án! Ý người là...là Kỳ Tử Nhạc và thái tử đã bày mưu từ trước rồi. Chuyện bắt thái tử chỉ là một màn kịch được dựng lên sao!?"
Dạ Vi Tước hơi chóp mi gật đầu, "Đó chính là điểm mà bản cung thấy không hợp lí, nếu em cũng nhận ra được thì sự thật chắc chắn không sai lệch. Bản cung thật không nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra."
Dạ Vi Tước nói xong, trong mắt phượng không tránh khỏi gợn sóng mạnh, gương mặt tái nhợt đi hơi khó coi. Chắc chắn trong lòng tức giận không hề ít, suy đi nghĩ lại chuyện này thật sự rất quá quắc càn rỡ.
Dựa vào lời Liêu Nhiên khai báo lúc trước với nàng, rõ ràng ngay từ lúc đầu, Kỳ Tử Nhạc đã cố tiếp cận thái tử, sau đó thì Kỳ Tử Nhạc và Liêu Nhiên đã quen biết với nhau, quen biết cả trước lúc Liêu Nhiên bị nàng bắt đi. Rõ ràng đây là mưu đồ của Kỳ Tử Nhạc bày ra, mà Liêu Nhiên càng đáng giận hơn, chẳng những hắn đáp ứng nàng lừa gạt mẫu hậu mình mà sau khi trở về còn cố ý nói tốt vào câu cho Kỳ Tử Nhạc.
Càng suy nghĩ Dạ Vi Tước càng cảm thấy mình hít thở không thông. Hắn có biết khi hắn mất tích mẫu hậu hắn đã lo sợ đến mức nào không? Đây là lần đầu tiên nhi tử dám dối gạt mình. Mà cái này liên quan đến Kỳ Tử Nhạc càng khiến cho Dạ Vi Tước thêm sinh khí.
"Nương nương lúc nãy nô tỳ thấy Kỳ Tử Nhạc vừa vào Đông cung. Người có muốn đến đó một chuyến không?"
Cung Sa sẵn đó tiếp thêm dầu lửa, Kỳ Tử Nhạc thật sự dùng cách đó đánh vào, quả nhiên lợi hại, tuy rằng không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng đặt bản thân vào nương nương mà nghĩ, rõ ràng không tránh khỏi tức giận. Chuyện đã qua nhưng vẫn phải cho Kỳ Tử Nhạc biết mặt mới được. Cả gan dám dở trò lừa gạt với nương nương!
Ánh mắt Dạ Vi Tước đanh lại, khó chịu hiện trên gương mặt. Kỳ Tử Nhạc lại đến Đông cung nữa sao? Nàng thừa biết nàng ấy rất nhiều lần đến Đông cung nhưng không ngăn cấm, trong lòng lại cư nhiên tín nhiệm Kỳ Tử Nhạc, tuy không nói nhưng đã phần nào giao nhi tử cho nàng.
Vốn tưởng Kỳ Tử Nhạc sẽ truyền dạy võ thuật, kiếm pháp hay là mưu lược gì đó cho Liêu Nhiên, vì thế mà nàng nhắm mắt cho qua, nhưng bây giờ suy nghĩ kỉ lại, rõ ràng không như nàng nghĩ, rõ ràng trước mắt đã thấy những thứ rất quá đáng, Kỳ Tử Nhạc là đang dạy hư con của nàng thì đúng hơn.
Một lúc sau, Dạ Vi Tước đã bước chân lên liễn bắt đầu đi Đông cung. Nàng muốn đến xem Kỳ Tử Nhạc rốt cục đang cùng Liêu Nhiên làm những gì. Thời gian qua nàng cư nhiên thả lỏng không kiểm soát nhi tử.
Khởi liễn đến Đông cung, cung nữ ra hiệu cho binh lính ở đại môn không truyền báo, tất cả đều diễn ra trong im lặng. Dạ Vi Tước bước xuống liễn được Cung Sa Lạc Mạn dìu vào bên trong, đi qua dãy hành lang lớn, đã đến ngay chỗ Liêu Nhiên đang ở.
Cửa phòng mở, nhưng không có binh lính hay cung nữ canh giữ ở trước cửa.
Dạ Vi Tước cố ý bước đến đằng sau cánh cửa, đứng ở bên ngoài một lúc rất lâu.
Ở bên trong, hai giọng nói thanh trong vẫn vang lên đều đều.
"Thúc thúc ta có chuyện này hỏi người?" Liêu Nhiên nói.
"Có chuyện gì con mau nói đi." Kỳ Tử Nhạc chóp mắt nhẹ nhàng đáp lời.
"Nếu như vật mà ta rất thích, rất rất muốn có được, nhưng đã cố gắng hết mức vẫn không thể nào có được. Người nói xem bây giờ phải làm như thế nào mới được." Liêu Nhiên nói ra thắc mắc trong lòng, chắc chắn thúc thúc sẽ biết.
"Tiểu tử ngốc." Kỳ Tử Nhạc vỗ vỗ vai Liêu Nhiên, lại tiếp tục nói, "Trên đời này không có chuyện gì là không thể cả. Chẳng qua con vẫn không phát hiện ra cách khác mà đạt nó, không phải chuyện gì cũng phải danh chính mà lấy đôi khi phải dùng một chút mưu đồ, dùng một ít kỉ xảo mới có thể có được."
"Ý của người là phải dùng âm mưu sao? Đây là hạ sách đó, ta không làm được đâu." Liêu Nhiên nghe xong lập tức đáp lại.
"Ai nói con là hạ sách? Đây rõ ràng gọi là thượng sách, chuyện gì cũng