Một lúc sau Dạ Vi Tước cũng trở về, tiếng động cạch cạch vang lên, cửa được mở ra, tiếp theo sau đó là thân ảnh Dạ Vi Tước bước vào, theo sau là Cung Sa.
Vào phòng đầu tiên là nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc ngồi ở đó, Cung Sa liếc nhìn Kỳ Tử Nhạc một cái, thức thời lui ra, để cho nương nương xử lí nàng đi, chỉ có nương nương mới có thể trị được nàng thôi, Kỳ Tử Nhạc đúng là đồ mặt dày lại còn không sợ chết.
Kỳ Tử Nhạc ngồi ở đó không dám nhìn Dạ Vi Tước nhưng vẫn cảm nhận được người kia đang phóng băng về phía nàng.
"Tử Nhạc..." Dạ Vi Tước bước đến gọi một tiếng. Mà Kỳ Tử Nhạc nghe tiếng gọi này đã muốn thoát tim ra ngoài, nhưng vẫn bày ra bộ mặt làm ngơ không sợ chết.
"Tại sao lại tự ý vào thủy trì?" Dạ Vi Tước trực tiếp nhìn kẻ đang giả vờ tai không nghe mắt không thấy này hỏi.
"Ta khi nào thì vào thủy trì chứ? Ta chỉ vừa mới đến đây thôi." Kỳ Tử Nhạc mặt dày ngây thơ ngước nhìn Dạ Vi Tước, bày ra bộ mặt rõ ràng rất là lừa người.
"Còn dám nói như thế? Không lúc nào đứng đắn cả!" Dạ Vi Tước khẽ trách. Kỳ Tử Nhạc quá đáng dám chạy đến thủy trì thật sự không biết phải làm sao với nàng.
Cũng không thể trách Dạ Vi Tước được, nàng vốn là người có da mặt mỏng, chỉ nghĩ đến trên thân không mảnh vải nhưng lại bị Kỳ Tử Nhạc nhìn mình đã cảm thấy rất thẹn, cũng may dòng nước che đi hết phần thân thể nếu không Dạ Vi Tước thật không biết tìm cái lỗ ở đâu chui xuống, chuyện bị nhìn trộm rõ ràng rất đáng giận.
"Ai bảo nàng ngăn cấm không cho ta vào làm chi, đến tận mấy ngày liền cũng không chịu gặp."
Dạ Vi Tước vẫn chưa giáo lí xong, đã bất ngờ bị Kỳ Tử Nhạc ôm từ phía sau. Còn nói mấy lời như thế ở bên tai Dạ Vi Tước.
"Kỳ Tử Nhạc!"
Kỳ Tử Nhạc bỏ qua lời của Dạ Vi Tước, ở phía sau áp môi nàng vào cái cổ trắng nõn của Dạ Vi Tước. Đôi môi hồng mềm mại ở trên cổ lộng hành, đôi bàn tay cũng không yên phận len lõi luồng sâu vào trong áo, chạm được vào da thịt lành lạnh làm Kỳ Tử Nhạc như bị thôi miên, phút chốc đã quên trời đất trước mắt chỉ thấy có mỗi mình Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước thật sự chịu không nổi cảm giác tê dại từ trên cổ truyền đến, bàn tay kia đã bắt đầu chạy loạn trên người nàng, mà trong đầu Dạ Vi Tước cũng không hề có ý định ngăn cản, cảm giác này, vừa làm cho nàng sợ hãi vừa làm cho nàng lưu luyến, từ sâu trong đáy lòng ngoài ý muốn có tia lưu luyến, làm cho mình muốn kháng cự cũng thật khó khăn.
Kỳ Tử Nhạc không đợi được lâu, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến thân thể mềm mại mê người của Dạ Vi Tước, một cái nhanh chóng đã bế Dạ Vi Tước lên đi đến đặt nàng lên giường. Mà Kỳ Tử Nhạc nhanh quá Dạ Vi Tước không kịp phản ứng đã bị nàng đặt lên giường rồi.
Kỳ Tử Nhạc lại trèo lên người Dạ Vi Tước, cuối người đem đôi mình hôn lên cánh môi kia, đầu lưỡi quấn quýt nhau, gắt gao triền miên một chỗ không dứt, Kỳ Tử Nhạc cơ hồ muốn vét cạn không khí trong phổi Dạ Vi Tước mới chịu.
Một đường từ môi xuống dưới, môi Kỳ Tử Nhạc không bỏ qua chỗ nào, mỗi một tất da thịt đều bị nàng chạm qua. Nhẹ nhàng di dời cánh môi rực lửa của mình xuống, Kỳ Tử Nhạc vùi đầu vào cái cổ trắng mê hoặc của Dạ Vi Tước, yêu thích liếm cắn không buông, trung y cũng sớm bị Kỳ Tử Nhạc làm cho hỗn độn, cổ áo trễ qua một bên làm cho xương quai xanh lộ ra ngoài.
Cảm nhận được biến hoá trước nay chưa từng có của bản thân, cảm giác có chút nhột rồi lại là tê dại ập đến làm Dạ Vi Tước có chút không tiếp nhận được.
Kỳ Tử Nhạc vừa hôn Dạ Vi Tước vừa lại muốn cởi bỏ y phục của nàng, nhưng bàn tay chỉ vừa định kéo thắt lưng đã bị Dạ Vi Tước dùng tay ngăn cản. Tay nàng bấu chặt lấy cổ tay mình mạnh đến phát đau.
"Kỳ Tử Nhạc không được!"
Dạ Vi Tước bất ngờ bị công kích trong mơ hồ liền nhỏ giọng ngăn cản, Kỳ Tử Nhạc quá mức càn rỡ làm cho nàng không biết phải làm sao, thân người bởi vì hành động của nàng mà sớm rực lửa, thân thể lúc này hình như đã mềm nhũn ra, nhuyễn đến mức một chút sức lực phản kháng cũng không có, như mặt nước chỉ chạm nhẹ một cái cũng đủ tan ra.
"Tử Nhạc...đừng..." Dạ Vi Tước yếu ớt mở giọng run run van xin. Nhưng Kỳ Tử Nhạc chẳng có dấu hiệu gì gọi là hoà hoãn, rõ ràng đang đắm chìm trên thân thể của Dạ Vi Tước.
"Tước nhi..." Tay Kỳ Tử Nhạc bị ép ngày một chặt hơn, chặt đến mức khiến cho nàng không thể cử động, đành phải nhỏ giọng gọi khuê danh bên tai Dạ Vi Tước. Biết là bị ngăn cản Kỳ Tử Nhạc vẫn cố chấp tiến qua nhẹ nhàng liếm cắn vành tai Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước hít thở khó khăn, giống như có lửa vây vô cùng nóng rực, nhưng dẫu thế nào thì nàng thực sự đã khôi phục lại thần trí rồi, bị dục vọng vây lấy nhưng tia lý trí mạnh mẽ Dạ Vi Tước vẫn luôn tồn tại ở đó, cánh tay bấu chặt vai áo của Kỳ Tử Nhạc hơi dùng lực dứt khoát đẩy ra.
Kỳ Tử Nhạc