Rời khỏi phòng một lúc lâu, có lẽ Dạ Vi Tước đã ngủ rồi, lúc này Kỳ Tử Nhạc mới cất bước trở lại phòng, bao nhiêu lâu đó đủ khiến cho tâm mình an ổn trở lại.
Cửa phòng mở có tiếng động phát ra, tiếp theo là có thân ảnh bước vào. Dạ Vi Tước nghe tiếng động, giống như bừng tĩnh giữa u mê, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Kỳ Tử Nhạc vừa vặn bước vào, thân người Kỳ Tử Nhạc co rúm lại khiến cho trái tim nàng đột nhiên co lại. Dạ Vi Tước lúc này mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hốt hoảng chống tay rời khỏi giường lớn, nhanh chân bước đến cửa.
Dạ Vi Tước bước đến gần hơn mới thấy được gương mặt trắng bệch của Kỳ Tử Nhạc, lo lắng sợ hãi nắm lấy tay Kỳ Tử Nhạc, lạnh lẽo truyền đến khiến cho tay nàng cũng run theo, cả người Kỳ Tử Nhạc rất lạnh, bàn tay mình vốn đã lạnh tay nàng ấy còn lạnh hơn. Bàn tay Kỳ Tử Nhạc thường khi rất ấm áp, cho dù là trời đông cũng rất ấm nhưng lúc này lại thành ra lạnh ngắt như vậy.
"Nàng vẫn chưa ngủ sao?" Kỳ Tử Nhạc ôn nhu nhìn Dạ Vi Tước nhẹ giọng hỏi.
"Sao lại ra bên ngoài lâu như vậy? Không biết bên ngoài rất lạnh sao?" Đôi mắt Dạ Vi Tước trở nên dao động mãnh liệt, biểu hiện lo lắng đều hiện hết lên gương mặt. Chỉ lo suy nghĩ trong mớ hỗn độn nàng lại quên mất Kỳ Tử Nhạc đã đi thật lâu, ngoài trời rét lạnh đến mức nào lại còn mặc y phục mỏng như vậy.
"Người ta hết nóng rồi." Ngữ khí Kỳ Tử Nhạc rất trầm thấp.
Một câu nói của Kỳ Tử Nhạc làm cho Dạ Vi Tước tràn lan đau đớn. Lời nói này là đang giả ngốc hay là ngốc thật, chỉ một câu ngây ngô nói ra thôi cũng khiến cho người ta tan nát cõi lòng.
Kỳ Tử Nhạc kéo Dạ Vi Tước lại gần, hai tay ôm cả người Dạ Vi Tước ở trong lòng, hơi ấm cũng dần trở lại trên người, "Ngoài trời thực sự rất lạnh, ta tưởng mình sắp chết cống đến nơi rồi."
Dạ Vi Tước tựa đầu ở trên vai Kỳ Tử Nhạc, từ đôi mắt đang nhắm nghiền rơi xuống hai dòng lệ, dù đã cố kiềm nén nhưng vẫn không thể kiểm soát được.
"Ta có điểm nào tốt đẹp để đáng cho nàng lưu tâm đâu. Sao lại chấp mê bất ngộ như vậy?"
"Đúng vậy nàng chẳng có điểm nào tốt cả! Nhưng tại sao lại yêu ta cũng không biết, rất nhiều năm về trước ở chùa Ngữ Nam vừa nhìn thấy nàng đã lập tức lưu luyến đến tận nhiều năm sau." Kỳ Tử Nhạc hơi hơi khôi phục lại tâm tình trả lời, câu đầu rõ ràng là nâng giọng trách móc Dạ Vi Tước vì khiến nàng khổ sở không thôi.
Dạ Vi Tước nghe xong không trả lời chỉ nhẹ nhàng rời cái ôm, xoay người mau chóng trở lại giường. Bởi vì nàng không sao chịu nổi cảm giác này, khước từ không được chấp thuận cũng không được, ranh giới này dày vò đến cực điểm thống khổ.
Kỳ Tử Nhạc bất ngờ với biểu hiện của Dạ Vi Tước nhưng cũng không biết phải làm sao. Chỉ có thể lặng lẽ bước theo sau Dạ Vi Tước, trong đầu cũng không quên thầm nghĩ 'Dạ Vi Tước thực sự không động lòng chút nào sao?' Mặc dù lúc nãy ra bên ngoài đã dập được ngọn lửa lòng rồi, nhưng sau khi trở lại, sau khi ôm Dạ Vi Tước, nàng biết mình vẫn không thể từ bỏ được ý muốn ở trong lòng, thực sự rất là khó.
Dạ Vi Tước đang bước đi đột nhiên dừng lại, hơi nghiên người quay đầu về phía sau. Mà Kỳ Tử Nhạc đang ngây người ở phía sau, biến đổi này làm cho Kỳ Tử Nhạc có chút hoảng hốt.
"Trễ rồi đi ngủ thôi."
Mi mắt Kỳ Tử Nhạc hơi xụp xuống, khuôn miệng hơi lắp bắp nhưng không thành lời, chỉ đờ người nhìn Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước trở lại giường, rất mau đã nằm xoay lưng ở góc bên trong giường.
Kỳ Tử Nhạc nhìn bóng lưng Dạ Vi Tước không nói hết buồn bã trong lòng. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, thì ra lần trước cũng như thế thì phải, vẫn là những lời khướt từ dứt khoát, vẫn là bóng lưng, vẫn là sự lạnh lùng đó.
Buông lỏng cơ thể thở nhẹ một hơi, Kỳ Tử Nhạc lắc đầu liên tục, nàng thật sự không muốn nghĩ đến những điều khiến cho bản thân đau lòng nữa. Kết quả đã như vậy cố gắng đến thế nào cũng sẽ nhận lại kết quả đó thôi.
Nhẹ nhàng xốc chăn chui vào, Kỳ Tử Nhạc liền ôm chặt lấy Dạ Vi Tước, khuôn mặt cũng vùi vào lưng nàng. Sóng mũi cay cay, ẩm ướt nơi khoé mắt, nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy, không biết tại sao bản thân lại yếu đuối như vậy.
Kỳ Tử Nhạc ôm mình, Dạ Vi Tước giống như rơi vào địa trận, một lần nữa lại trằn trọc với những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng. Sao lại không đau lòng cho được, từng lời nói từng hành động nhỏ nhặt nhưng lại xâm nhập hết vào tâm can mình.
Một lúc trôi qua, Kỳ Tử Nhạc rất yên ắng ôm chặt lấy mình, nàng cũng không biết Kỳ Tử Nhạc đã ngủ chưa nhưng cảm giác rằng thân nhiệt của Kỳ Tử Nhạc đã thay đổi, chỉ vừa lúc nãy vẫn còn rất lạnh nhưng lúc này lại rất nóng. Thực ra lúc Kỳ Tử Nhạc trở lại phòng, tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái nàng cũng đủ biết Kỳ Tử Nhạc đang suy nghĩ cái gì.
"Tước nhi...nàng ngủ rồi sao?" Im lặng một lúc thật lâu tưởng chừng đã rơi vào giấc mộng, nhưng không Kỳ Tử Nhạc đột nhiên nhỏ giọng.
Dạ Vi Tước mắt khép hờ nhưng vẫn còn thức, có thể nghe được thanh âm của Kỳ Tử Nhạc vang lên. Không vội trả lời, vài giây trôi qua mới nhẹ giọng mở miệng.
"Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Tước nhi...người ta lại nóng nửa rồi." Lại nóng nửa rồi, nóng bức đến khó chịu, nàng cũng không biết phải làm sao mới được, hoàn toàn không có khả năng kháng cự lại cảm xúc của bản thân, so với điều gì kháng cự lại Dạ Vi Tước khó đến vạn lần.
Giọng nói Kỳ Tử Nhạc rất thấp rất nhỏ, làm cho Dạ Vi Tước nhói lên, từ cõi lòng lại dâng lên cảm giác chua xót, những lời đó tựa như sóng lớn kéo đến làm giông bão lòng người. Làm sao nàng không hiểu được dụng ý trong lời nói đó.
Kỳ Tử Nhạc đột nhiên rút lại cánh tay đang ôm Dạ Vi Tước,