Đông cung.
"Mẫu hậu, Nhiên nhi thật sự trưởng thành rồi đó." Liêu Nhiên chu chu cánh môi.
"Trưởng thành sao?" Dạ Vi Tước nghe xong liền bật cười, xoa xoa đầu Liêu Nhiên. Vẫn còn như tiểu hài nũng nịu như vậy, làm sao mà ra dáng trưởng thành.
"Mẫu hậu, thật mà!" Liêu Nhiên nhìn mẫu hậu cười cũng lập tức cười theo.
"Được rồi nghe theo lời Nhiên nhi nói đi, trời rất lạnh Nhiên nhi phải biết giữ ấm cho bản thân không được để sinh bệnh có biết không? Nếu không mẫu hậu sẽ rất lo lắng." Dạ Vi Tước dùng ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng nói với nhi tử của mình, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng yêu thương dặn dò hắn.
"Mẫu hậu yên tâm, Nhiên nhi không dễ sinh bệnh như vậy nữa đâu, người xem, nhi thần rất khỏe mạnh." Liêu Nhiên tinh thần phấn chấn đứng trước mặt Dạ Vi Tước khua tay múa chân chứng minh.
Dạ Vi Tước nghe hắn nói lập tức tươi cười, tâm tình trở nên rất tốt. Nghe như vậy lại nghĩ đến Kỳ Tử Nhạc, không biết nàng đã cho hắn dùng thứ gì, nhưng sao lại khác biệt như vậy, Liêu Nhiên thường xuyên sinh bệnh, chỉ cần mùa đông nhất định sẽ sinh bệnh, thân thể vốn yếu kém bạc nhược nay lại có khí lực, nhìn hắn như vậy trong lòng sinh ra an tâm.
"Mẫu hậu cười lên thật đẹp." Hai tay Liêu Nhiên đưa lên chạm vào má Dạ Vi Tước, môi cũng dương lên cười vô cùng đáng yêu, "Kỳ thúc luôn miệng nói Nhiên nhi giống mẫu hậu, cười lên rất đẹp, còn sờ má véo má của Nhiên nhi nữa."
Dạ Vi Tước đưa tay kéo hai tay hắn xuống, giữ lấy trong tay, ôn nhu nhìn sâu vào mắt hắn khe khẽ nói, " Nhiên nhi đã mười hai tuổi rồi, cũng xem như có thể hiểu được mọi chuyện rồi, con thật sự muốn cho nàng tiếp cận mẫu hậu sao?"
Điều nàng lo lắng nhất vẫn chính là Liêu Nhiên, nàng như vậy chấp nhận cho Kỳ Tử Nhạc cơ hội tiếp cận nói sao vẫn cảm thấy nặng trĩu lo sợ nhiều thứ, hắn bây giờ coi như đã hiểu biết những chuyện này, hắn sẽ nghĩ sao về mẫu hậu của mình.
"Kỳ thúc nàng là người rất tốt, ngoài mẫu hậu cùng ngoại tổ ra chẳng ai yêu thương đối đãi tốt với Nhiên nhi được như nàng." Ánh mắt Liêu Nhiên trở nên nghiêm túc nhìn mẫu hậu, hắn lớn rồi, hắn có thể hiểu được bao quát hết mọi chuyện rồi.
Liêu Nhiên ôm lấy cổ mẫu hậu đầu tựa lên vai nàng nói, "Phụ hoàng không tốt với mẫu hậu, vậy để Kỳ thúc tốt với người. Nhiên nhi không muốn mẫu hậu buồn bã đâu."
Tuy rằng hắn biết chuyện này là không đúng, là chuyện nghịch thiên nhưng, tình yêu không cần phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần mẫu hậu cảm thấy thực tốt, hắn cũng liền cảm thấy thực tốt.
Lặng ôm Liêu Nhiên một lúc lâu, lúc này rời cái ôm, Dạ Vi Tước mới mở miệng nói.
"Trễ rồi mẫu hậu phải trở về cung, khi khác mẫu hậu sẽ đến, Nhiên nhi phải giữ sức khoẻ thực tốt đó."
Liêu Nhiên gật đầu liên tục, lại thấy mẫu hậu muốn bước đi ra cửa liền nâng giọng gọi một tiếng, "Mẫu hậu..."
Dạ Vi Tước bước gần đến cửa nghe vậy liền ngừng bước, quay đầu lại.
"Mẫu hậu...người còn chưa..." Liêu Nhiên ngập ngừng nói ra.
Dạ Vi Tước nghe vậy liền hiểu được, cũng hiểu được ánh mắt đó đang muốn gì, cất bước trở lại, nhẹ đặt môi lên trán Liêu Nhiên.
Liêu Nhiên lập tức vui vẻ cười tít mắt, lần nữa ôm lấy mẫu hậu.
*
"Nương nương người có lạnh lắm không? Thời tiết vừa lúc nãy ít gió nhưng bây giờ lại rất nhiều gió lớn, tuyết rơi cũng nhiều hơn." Cung Sa lo lắng cầm ô lớn cố gắng cùng Lạc Mạn dùng thân thể chắn gió tuyết cho nương nương, trận gió vừa rồi rít qua quả nhiên rất lạnh. Mà nương nương lúc nãy không chịu dùng liễn để di chuyển.
"Bản cung không sao, áo choàng giữ ấm rất tốt, các em không cần lo lắng." Dạ Vi Tước trấn an các nàng.
Lạc Mạn thấy gió tuyết càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó ra hiệu cho cung nữ phía sau tiến gần hơn cố gắng chắn gió cho nương nương.
Đi thêm một đoạn, ngay lúc đó, không biết là vô tình hay cố ý nhưng lại xuất hiện một đội quân đang tiến về phía các nàng.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương." Lâm Dương Nhiệm cùng đội quân của mình quỳ rap trên mặt đất.
"Lâm tướng quân miễn lễ đi."
Dạ Vi Tước dừng lại phất tay cho miễn, sau đó không nói thêm lời nào liền bước qua đám người bước đi. Mà chỉ mới đi vài bước đã nghe thấy tiếng gọi của người lúc nãy, mới dừng chân.
"Nương nương thỉnh người dừng bước..." Lâm Dương Nhiệm vội vàng gọi.
Có chút sửng sốt ở trong lòng, hắn không ngờ hoàng hậu nàng ấy lạnh đến mức này, đứng ở trước mặt nàng nhưng ngay cả nhìn hắn cũng không có. Tuy rằng hụt hẫng trong lòng nhưng vẫn không quên ý định đến đây, vội vàng chạy theo đoàn người của hoàng hậu.
"Thời tiết vừa lúc thay đổi gió tuyết nhiều hơn, trùng hợp hạ thần có chiếc áo lông mới lấy từ thanh ti cục." Lâm Dương Nhiệm vừa nói vừa cuối người đưa cho hoàng hậu áo lông.
Cung Sa lập tức nhìn nương nương, nhận được cái gật đầu nhè nhẹ từ người mới dám nhận lấy từ tay Lâm tướng quân.
"Đa tạ Lâm tướng quân có hảo ý." Dạ Vi Tước theo quy khẽ mỉm cười đáp tạ. Hảo ý không nhận liền không đem người khác xem ra gì, mà người này vốn là Lâm tướng quân nói sao đi nữa vẫn nên giữ chút thể diện.
Một màn này xảy ra giữa gió tuyết, ở trong góc kia, có một người sớm đã chứng kiến hết thảy, chiếc ô đang cầm trên cao rơi xuống mặt đất.
Kỳ Tử Nhạc giống như bị lửa vây lấy, cả người hừng hực nóng nảy, đứng cũng không yên, chỉ vừa thấy một màng trước mắt máu huyết sôi trào cả lên, chỉ hận không thể một cước giết chết kẻ đằng trước kia.
Kỳ Tử Nhạc tức giận đến độ trong mắt đã đỏ lên, hai tay nắm chặt thành quyền kêu răng rắc. Nếu không cố gắng kiềm hãm bình tĩnh đã chạy đến một phen sống chết với tên Lâm Dương Nhiệm kia.
Ngay từ khi gặp tên Lâm Dương Nhiệm này nàng đã sớm có dự tín không lành, người này bề ngoài nàng đã thấy vô cùng chướng mắt. Lần đầu tiên gặp đã cảm nhận được hắn kì lạ, nhìn hoàng hậu nương nương bằng loại ánh mắt cuồng nhiệt như vậy, rõ đã có ý kia. Hôm nay còn cố ý ở đây lấy chú ý từ hoàng hậu, ở đâu mà có áo lông sẳn như vậy!? Dạ Vi Tước thế nhưng còn nhận lấy của hắn. Kỳ Tử Nhạc càng nghĩ càng tức giận, máu huyết sùng sục sôi trong người.
Thật không ngờ còn thêm chuyện nữa, Lâm Dương Nhiệm còn bước theo sau Dạ Vi Tước, còn hướng đến Kim Ninh mà đi. Kỳ Tử Nhạc vội bước theo sau, chỉ thấy đoàn người tiến vào cửa Kim Ninh.
Về phần Lâm Dương Nhiệm, sau khi thỉnh một tách trà từ Dạ hậu liền được nàng gật đầu mới đi theo sau, vào được cung của hoàng hậu còn được Dạ hậu tận tay mời dùng một tách trà, lòng vui như nở hoa. Vui vẻ ra mặt nhận lấy, một hơi cạn sạch, chỉ là một tách trà nhưng hắn lại thấy lân lân khó tả. Lâm Dương Nhiệm sau khi uống trà cùng Dạ hậu nói vài câu liền cáo lui, cảm thấy hôm nay hắn thật đúng đắn.
Ra đến bên ngoài, không ngờ rằng sẽ va chạm vào người khác, một cái động vào nhau thật mạnh, Lâm Dương Nhiệm lập tức bị bất ngờ, bởi vì vậy va chạm không nhẹ người cũng nghiên về sau một ít.
"Thật xin lỗi Lâm tướng quân, là ta sơ ý không thấy." Kỳ Tử Nhạc bày ra bộ mặt vô tội, lập tức nói nhưng trong