Kim Ninh cung.
"Nương nương nô tỳ có chuyện này muốn nói với người." Cung Sa khoát sa y mỏng lên người nương nương, sẵn đó mở miệng nói.
"Có chuyện gì sao? Em mau nói đi." Thắt lưng buộc lại hoàn tất, lúc này Dạ Vi Tước xoay tầm mắt nhìn Cung Sa nhẹ giọng nói.
"Chuyện là lúc nãy Lâm đại nhân tặng cho người chiếc áo lông, mà lúc đó nô tỳ vô tình thấy Kỳ Tử Nhạc đứng ở trong góc tường, nhìn nàng có vẻ tức giận." Cung Sa ánh mắt di chuyển lo lắng nhìn nương nương nói. Kỳ Tử Nhạc hình như lúc đó rất tức giận thì phải.
Dạ Vi Tước vừa nghe xong, chỉ im lặng giương mắt nhìn Cung Sa, đôi đồng tử đen láy nhẹ nhàng lay động, thật sự tâm tư Dạ hậu rất phức tạp.
"Nương nương, nô tỳ nhớ rồi còn có chuyện này nữa!" Cung Sa chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nhấn mạnh cho nương nương nghe, "Lúc nãy lúc Lâm tướng quân vừa rời khỏi, ra đến bên ngoài không ngờ lại va phải Kỳ Tử Nhạc."
"Em nói Lâm Dương Nhiệm cùng Kỳ Tử Nhạc va vào nhau?" Dạ Vi Tước vừa nghe, sắc mặt trở nên khó coi, lập tức nhướn mày hỏi ngược lại Cung Sa.
Như thế nào mà đến mức va phải nhau?
Cung Sa gật đầu, nói tiếp: "Mà nô tỳ tận mắt thấy nhất định không thể sai, Kỳ Tử Nhạc là cố ý dùng thân va thật mạnh vào Lâm tướng quân."
Một màn này nàng dám chắc là Kỳ Tử Nhạc đang ghen tị với Lâm Dương Nhiệm. Kỳ Tử Nhạc đúng là kẻ nổi ghen vô cớ, tính chiếm hữu lại cao ngất, chỉ cần thấy nương nương nói chuyện, bàn luận gần ai đó nhất định sẽ nổi xung thiên một trận, đem kẻ đó cho vào danh sách cần phải tiêu diệt của nàng. Hành động hôm nay còn rõ hơn bình thường, Kỳ Tử Nhạc lúc nãy cố ý đâm rất mạnh vào người Lâm Dương Nhiệm.
Dạ Vi Tước nghe được Cung Sa nói, thần thái càng khó coi hơn lúc nãy, mày chau lại, ánh mắt trong suốt bình tĩnh cũng vì thế mà dao động, thật nói không nên lời với Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc thật sự quá mức trẻ con.
Lâm Dương Nhiệm chinh chiến sa trường bao năm nay, thân người cao lớn khỏe mạnh như vậy, mà Kỳ Tử Nhạc không nhìn lại thân thể mình xem, lại dùng thân nàng đâm vào, có biết tự lượng sức mình không!?
*
Kỳ Tử Nhạc sau khi tẩy trần tức giận bằng nước lạnh thế nhưng vẫn chưa tiêu tan lửa giận, chỉ cần suy diễn một chút liền không thở nổi. Quyết định mặc y phục đi Kim Ninh một chuyến.
Kỳ Tử Nhạc lẻn được vào phòng, khuôn mặt lập tức ai oán nhìn Dạ Vi Tước ngồi ở kia.
Liếc sang bên trong góc lại thấy cái áo lông đáng giận kia, Kỳ Tử Nhạc không thèm nghĩ nhiều lập tức tiến đến vơ lấy chiếc áo lông đang treo ở trên cao xem xét.
"Tước nhi sao nàng lại nhận đồ của hắn!?" Trong lời nói nghe ra hờn giận của Kỳ Tử Nhạc. Kỳ Tử Nhạc mặc dù tức giận nhưng vẫn là kẻ nhác như thỏ, chỉ vừa nhìn thần thái nghiêm nghị của hoàng hậu, hồn phách đều bay đi hết, sao mà dám nặng lời quát hay tra hỏi nàng, chỉ có thể dùng bộ mặt oán giận nhìn Dạ Vi Tước.
"Cũng không thể để người ta mất mặt, huống hồ Lâm Dương Nhiệm cũng có ý giúp ta. Tử Nhạc đừng có vô cớ như vậy!" Dạ Vi Tước ánh mắt nghiêm nghị nhìn Kỳ Tử Nhạc, nhất định phải kìm hãm ngay từ lúc đầu nếu không lúc nữa sẽ thực sự lớn chuyện.
"Cái áo này thật xấu xí lại không được ấm, chi bằng vứt đi." Kỳ Tử Nhạc nói xong không kịp cho Dạ Vi Tước phản ứng, trước đó đã muốn vò nát bây giờ sẳn tiện vứt luôn xuống đất, còn cố dùng chân đá chiếc áo lông bay đi ra xa kia.
Kỳ Tử Nhạc sau khi đá văng chiếc áo lông ra xa kia, tự mình đi đến ghế ngồi xuống thở phì phò. Chưa dừng lại ở đó, Kỳ Tử Nhạc đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn một cái thật lớn, làm cho Dạ Vi Tước cũng muốn hồn siêu phách lạc với nàng.
"Tử Nhạc!" Dạ Vi Tước tầm mắt dừng trên người Kỳ Tử Nhạc, khẽ nghiêm mắt, hơi nâng giọng nhấn mạnh, xem như cảnh cáo Kỳ Tử Nhạc, hành động này trên mặt Dạ Vi Tước biểu hiện rất không thích. Nàng biết Kỳ Tử Nhạc không có gan tới mức đem nàng ra tra khảo hay là la lối trước mặt nàng nên mới hành động như vậy.
Kỳ Tử Nhạc bị nhắc nhở còn bị trừng mắt, sớm đã e sợ không dám nói thêm lời nào, tuy rằng tức giận nhưng lại không dám lớn tiếng trước mặt Dạ Vi Tước, chỉ thể dùng biểu tình ánh mắt oán giận nhìn Dạ Vi Tước. Ôm hết tức vào trong lòng.
Dạ Vi Tước hiểu được lí do vì sao nàng như vậy, nhưng lại không giải thích không xoa diệu mà còn để nàng khó chịu ngồi ở kia. Bởi vì chính Dạ Vi Tước cũng đang tức giận, Kỳ Tử Nhạc cư nhiên vô lí vô cớ trách móc nàng, mà nàng rốt cục đã làm gì sai?
Kỳ Tử Nhạc có cảm giác bị bỏ rơi, đáy lòng lập tức dâng lên chua xót, lời nói mềm yếu vang lên, "Nàng tại sao lại nhận áo của hắn, còn cho hắn vào Kim Ninh nữa!? Nàng có biết ta cũng sợ nàng lạnh mà chạy đi tìm nàng không?"
Khi đến Kim Ninh hỏi binh lính mới biết Dạ Vi Tước đến Đông cung nhưng không đi bằng liễn, lúc đó nàng liền tức tốc đi tìm.
Dạ Vi Tước sau một hồi cuối cùng cũng phải xuống nước, nghe một câu sau đã động lòng, không thể nào không mềm giọng với nàng được.
"Tử Nhạc, hắn vừa lập công lớn được phong quan tiến chức, cho dù ta không muốn nhưng cũng không thể không nhận được."
Dạ Vi Tước rốt cuộc vẫn là đi qua nhỏ giọng, "Tử Nhạc đừng suy diễn lung tung như vậy nữa."
"Nàng sẽ không hiểu được cảm giác này!" Dạ Vi Tước nàng ấy không biết ghen, nàng ấy sẽ không thể hiểu được cảm giác mà chỉ có mình nàng hiểu. Nó có bao nhiêu tức giận, nó có bao nhiêu khó chịu, cảm giác đó đem người ta bức đến mức điên đảo, làm sao Dạ Vi Tước có thể hiểu được.
"Được rồi, ta không hiểu được, là ta sai." Dạ Vi Tước nhìn biểu hiện của nàng trong lòng liền mềm nhũn như nước, làm sao mà đành lòng nhìn bộ mặt hờn giận kia được nữa.
Đi đến trước mặt nàng, chọn cái ghế ngay bên cạnh nàng. Thừa lúc nàng ngồi nghiên một tay đang để trên bàn, tay Dạ Vi Tước đặt lên, ngón tay cũng khẽ lòng vào bên trong lòng bàn tay nàng, ngón tay cái đặt trên mu bàn tay xoa nhẹ.
Kỳ Tử Nhạc giương mắt nhìn Dạ Vi Tước, đôi mắt lập tức xuất hiện tia vui vẻ. Đồng thời cũng tự trách bản thân, quả nhiên là kẻ không có tiền đồ, chưa gì đã buông kiếm chịu trói rồi.
Càng nhìn càng thấy vui vẻ, Kỳ Tử Nhạc dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu mà nhìn nàng, môi khẽ động, miệng hé mở cười đến mức ngây ngẩn.
"Nàng sau này không nên động đến hắn như vậy nữa. Lấy trứng chọi đá có phải tự làm hại bản thân không?" Dạ Vi Tước nhìn Kỳ Tử Nhạc nhắc nhở.
"Là chuyện của Lâm Dương Nhiệm sao? Sao nàng lại biết?" Kỳ Tử Nhạc bất ngờ hỏi. Lúc đó đã