Bảy ngày trôi qua nhanh chóng, tại điện Niên Quy cuối cùng cũng được náo nhiệt. Hoàng thượng đặc biệt ban yến tiệc xuống cho Lâm Dương Nhiệm, quy mô không hề nhỏ xíu nào, tất cả bá quan văn võ đều được chiêu mời đến không thiếu một người. Đủ thấy được hoàng thượng cho hắn đặc ân lớn thế nào.
Văn võ bá quan ngồi ở bên dưới đến mấy chục bàn, không khí vô cùng tốt đẹp diễn ra trước mắt. Chuyện này quan hệ đến an sinh quốc gia, công thần góp sức bảo vệ đất nước, chuyện đáng được coi trọng vinh công, ngoài văn võ bá quan, hoàng hậu cùng quận chúa và một vài phi tần có địa vị cao cũng xuất hiện ở đây.
Cũng bởi vì địa vị cao nên được ngồi gần với hoàng thượng.
Lâm Dương Nhiệm được đặc ân tốt, cũng được xếp ngồi gần với hoàng thượng. Bên dưới quan lại có địa vị cao đều lần lượt đại diện nói vài câu vinh danh chúc mừng Lâm Dương Nhiệm lập công lớn. Một màn kính rượu xong, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Ở giữa điện trải thảm đỏ có chừa một khoảng trống, mở đầu là một màng khiêu vũ làm cho không khí buổi yến tiệc càng thêm hưng phấn màu sắc. Người người đều vui trong hoan sqy ca múa, những màn biểu diễn điêu luyện đẹp mắt cùng với tiếng vỗ tay lớn, điện Niên Quy phút chốc vô cùng náo nhiệt.
Có gì bằng việc vừa ăn vừa uống vừa thưởng thức ca múa.
Lâm Dương Nhiệm hôm nay phủ trên người trường lam thanh nhã, cùng vị tướng quân buổi sáng có chút bất đồng, anh tuấn liền nâng lên vài phần.
Hiện tại Lâm Dương Nhiệm tiếp nhận rất nhiều rượu mời, nhưng vốn là một người có tửu lượng cao, tuy rằng uống nhiều rượu nhưng hoàn toàn không có chút biểu hiện gì là say cả. Chỉ có ở trong lòng hắn sớm đã say khướt rồi, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến cho hắn say đến điên dại, tâm liền giống như biển gợn lên từng đợt sóng mãnh liệt dữ dội.
Không biết là do hắn mê muội đến quên trời đất, hay là vì nàng khác biệt, nhưng hôm nay nàng đặc biệt rất khác với bình thường, hoàn toàn bất đồng. Cơ hồ càng đẹp hơn trước, gương mặt đó vẫn như vậy vô cùng lạnh lùng, vô cùng vô tâm nhưng lại vô hạn minh diễm động lòng người, khó mà diễn tả trong một câu nói.
Nàng ở gần trước mắt nhưng mãi mãi là một khoảng cách thật xa, nàng cao cao tại thượng luôn tạo cho mình một khoảng cách thật xa với tất cả, làm cho mọi người e dè, không ai có can đảm đến gần hơn. Đúng vậy, nhưng mặc cho nàng vô tâm lãnh mạc cỡ nào đi nữa, mặc cho nàng một lần cũng chưa từng để hắn vào mắt nhưng hắn nhất định sẽ có được thứ hắn muốn, cho dù bằng tất cả mọi giá.
Cùng lúc đó, Liêu Trì Phong ngồi trên long ỷ nâng rượu kính, chỉ là không thể nào không nhìn phi tử mà hắn bận tâm nhất. Hôm nay vì cái gì mà hắn lại thấy nàng vô cùng xinh đẹp hoàn toàn bất đồng với thường khi, diễm lệ như đoá hoa mẫu đơn, xinh đẹp đến mức làm cho người ta ngạt thở. Nhưng nàng vĩnh viễn vẫn như vậy, vẫn là gương mặt lãnh đạm đó, sẽ không biểu lộ cái gì ra ngoài, muốn được một nụ cười thật tâm một ánh mắt chân tình của nàng, vĩnh viễn không có. Bởi vì sự xa cách này, bao lâu rồi hắn không lưu lại Kim Ninh rồi.
Một nửa yến tiệc trôi qua, mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp trong dự tính, nhưng chỉ một cái chau mà từ người nọ, mọi chuyện có lẽ đã đi sang một hướng khác, giữa hàng trăm người đang nói cười vui vẻ đột nhiên lại có một đôi mắt đanh lại, mày lập tức chau chặt. Ánh mắt sâu hút chăm chăm nhìn đám người vừa tiến vào giữa điện, là một nhóm bạch y nữ nhân, tất cả đều mang theo quạt màu trắng, là muốn múa quạt hay là muốn ám sát?
Kỳ Tử Nhạc tỉ mỉ quan sát liền cảm thấy thấy không ổn, nhìn một lúc vô cùng kì lạ, liền sinh ra cảm giác bất an. Kỳ Tử Nhạc bất chợt nhìn về phía Dạ Vi Tước, biết rõ mình cần phải làm gì, giữa một nơi hỗn loạn xô bồ, bước qua mọi thứ từng bước tiến đến nơi gần Cung Sa Lạc Mạn đang đứng phía sau Dạ Vi Tước.
Kỳ Tử Nhạc có chút gấp gáp nhưng bởi vì hai người các nàng quay đi mà không biết phải làm sao ra hiệu cho các nàng. Nhưng may mắn Cung Sa bất chợt quay đầu, liền xoay người thấy Kỳ Tử Nhạc đứng không xa mình, nhẹ nhàng rời đến chỗ Kỳ Tử Nhạc.
"Có chuyện gì sao?" Cung Sa nhìn quanh một lượt, khe khẽ hỏi.
"Đám người này, ta thấy không ổn, nếu ta đoán không lầm, bọn họ nhất định là muốn ám sát. Hai người nhất định phải cẩn thận cảnh giác bọn người này, bọn chúng có thể tấn công bất cứ lúc nào, bảo vệ hoàng hậu thật tốt." Kỳ Tử Nhạc nghiêm túc cẩn thận phân tích rõ ràng cho nàng nghe.
Cung Sa nghe nói xong, lúc này mới thật sự để ý, quả nhiên có gì đó rất kì lạ, "Nếu thực sự như ngươi nói, võ cô không tầm thường chút nào."
Múa quạt rất đẹp, rất đều lại vô cùng điêu luyện, võ công có khi thuộc dạng cao thủ.
Nhưng bất quá nàng cùng Lạc Mạn có thể bảo vệ được nương nương.
"Hiện tại ta không thể tiến lên trên đó được. "Kỳ Tử Nhạc cẩn thận dặn dò, "Cẩn thận ám khí bất cứ lúc nào. Mau..."
Cung Sa gật đầu, sau đó trở lại chỗ của hoàng hậu nương nương. Kề bên tai nói cho Lạc Mạn nghe chuyện mình vừa nhận được, chỉ thấy Lạc Mạn mở to mắt nhìn Cung Sa, rồi lại quay lại nhìn Kỳ Tử Nhạc.
Kỳ Tử Nhạc thấy vậy liền hiểu được gật đầu một cái.
Nhìn sơ cũng có đến mười người múa quạt mà tất cả đều dùng lụa mỏng che đậy khuôn mặt, hoàn toàn nhìn không ra dung mạo ra sao. Tiết mục dường như đã qua đi phân nửa, màn biểu diễn này vô cùng đẹp mắt đem tất cả mọi người mê hoặc, chăm chú thưởng thức đến quên mất mọi thứ.
Chỉ đến khi thấy nữ nhân ở giữa nháy mắt ra hiệu cho nữ nhân xung quanh nàng, tất cả đều phất nhẹ tay áo một cái, tiếng động từ cánh quạt phát ra, từng thanh kim bay ra khỏi cánh quạt, bay tứ tung, nhưng nhiều nhất là phía trên cao kia.
Nữ nhân ở giữa chắc chắn là thủ lĩnh của bọn họ, hai cánh quạt liền hướng đến nơi cao nhất, phất mạnh một cái, một phát trí mạmg đã bay đi.
Ở trên cao kia, Liêu Trì Phong tập trung thưởng thức tiết mục, đột nhiên như vậy biến động, chóp mắt đã thấy một thanh kim sắc nhọn bay tới, nhanh đến mức y chỉ kịp mở to mắt nhìn.
Lâm Dương Nhiệm cùng lúc đó né được thanh kim sắc bén, nhanh tay lẹ mắt một cước bay tới cùng y vệ kế bên hoàng thượng dùng kiếm ngăn chặn lấy, nhưng kim bay quá nhanh găm thẳng vào long ỷ ngay cạnh đầu của hoàng thượng.
Liêu Trì Phong trong phút chốc gương mặt trở nên kinh hãi bạc vía đến trắng tát, trợn mắt khiếp đảm. Chỉ nghe binh lính lập tức kinh hô có thích khách, lập tức bao lấy Liêu Trì Phong.
Cung Sa Lạc Mạn sớm đã chuẩn bị, mọi nhất cử nhất động của bọn người đó đều được các nàng thu hết vào, chỉ một cái cử động nhỏ Cung Sa Lạc Mạn đã tâm tương thông, vừa nghe thấy tiếng động