"Kỳ vương..."
Mặt trời vừa lên Mộc Hoả sớm đã đứng trước cửa nhà, nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc như thấy được vàng, gương mặt vui mừng sáng rỡ nói lớn.
"Người đi đâu bây giờ mới trở về? Lão gia cùng phu nhân vừa trở về Kỳ sơn, hình như còn tức giận, sai thủ hạ phải gọi người phải trở về ngay lập tức!"
Nhận được tin tức từ Kỳ sơn từ lúc sáng rồi, nhưng lại không tìm thấy Kỳ Tử Nhạc đâu, hỏi Mộc Thuỷ mới biết nàng đi từ lúc sáng sớm rồi. Đêm hôm trước trở về với bộ mặt than, các nàng có ra sức hỏi nhưng không thèm trả lời, còn tỏ vẻ khó chịu nữa.
Cứ như vậy sáng hôm nay Kỳ Tử Nhạc đột nhiên rời môn rất sớm. Đi liền hơn một ngày trời từ sáng sớm đến bây giờ đã tối muộn mới trở lại, đi đâu cũng không hề nói gì cả, trong cung tìm cũng không thấy bóng dáng. Rốt cục đi một ngày trời đến tận canh hai khuya khoắc nhưng lại không phải là hoàng cung.
"Ngươi nói cha cùng nương ta về rồi à?" Kỳ Tử Nhạc mở to mắt hỏi lại. Hai người du sơn ngoạn thủy cũng thật nhanh đi.
Mộc Hoả gật đầu, nói tiếp, "Thuộc hạ còn nghe nói lão gia rất tức giận, người mau mau trở về đi, nếu không lại càng sinh khí cho mà xem."
"Được rồi ta sẽ thu xếp trở về ngay." Kỳ Tử Nhạc vừa nói xong đã đi chuẩn bị ngay. Dù trời đã rất tối nhưng biết làm sao bây giờ. Nếu chậm trễ nàng thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, một khi phụ thân nổi giận hậu quả nghiêm trọng.
Mới vừa trở về lại bắt buộc phải đi Kỳ sơn ngay tức khắc, nàng còn chưa kịp vào trong cung hối lỗi nữa là.
***
Đi một đoạn đường dài trời đã sáng vừa lúc đến kỳ sơn, vừa vào cổng lớn đã nghe thuộc hạ canh cửa nói rằng lão vương gia đang đợi ở bên trong, nghe đến đây ba người không khỏi nhìn nhau đáng sợ, đã đến mức này rồi sao? nhất định có chuyện rất lớn xảy ra cho mà xem.
Quả nhiên không sai, không khác dự tính là mấy, vừa bước vào phòng đã thấy hai người ngồi đợi ở đó, đập vào mắt đầu tiên đó chính là khuôn mặt nóng giận của phụ thân.
"Kỳ Tử Nhạc ngươi rốt cục cũng chịu trở về đây rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không muốn trở lại!" Kỳ Chính Thông vừa thấy Kỳ Tử Nhạc xuất hiện liền nổi trận, trừng mắt lớn giọng với nàng.
"Phụ thân...ta đã làm gì sai chứ? Sao người lại quát mắng người ta như vậy!" Kỳ Tử Nhạc vừa nghe xong gương mặt liền xụ xuống, còn dùng ngữ điệu như mình bị uất ức nói với Kỳ Chính Thông.
"Ngươi còn dám nói!?" Kỳ Chính Thông quát lớn, thật sự nóng giận không kìm chế được cảm xúc.
"Lão vương gia ông cũng đừng có nóng giận như vậy, doạ Nhạc nhi sợ rồi kìa." Đường Yên mắt thấy phu quân quát mắng nhi nữ của mình liền mở giọng ngăn cản, Kỳ Tử Nhạc sai nhưng cũng không thể quát tháo nàng như vậy được.
Kỳ Chính Thông nghe Đường Yên nói nhất thời bình tĩnh trở lại, ngữ khí thấp hơn lúc nãy, "Nhạc Nhạc tại sao ngươi lại chạy vào cung? Ngươi vào đó làm cái gì mà dám cả gan bỏ mặt kỳ sơn!?"
"Cha...ta chỉ muốn vào cung nắm bắt tin tức, thăm dò một ít chuyện thôi mà!" Kỳ Tử Nhạc bày ra bộ mặt đáng thương, cố ý dùng lời ngon ngọt muốn giải thích.
"Ngươi thật sự quá hàm hồ rồi, ngươi có biết ngươi vào cung rất nguy hiểm không? Nếu lỡ bị bắt thì phải làm thế nào? Ngươi tưởng có một ít võ công là muốn chạy đi đâu thì chạy, đi đâu thì đi phải không? Ngươi có biết nguy hiểm lắm không!?"
"Cha..."
"Vương gia...! Có gì từ từ mà nói, chàng không được la quát nàng như vậy nữa!" Đường Yên khe khẽ quát Kỳ Chính Thông, tiếp tục nói, "Nhạc nhi sao con lại vào cung như vậy, có biết nguy hiểm lắm không?"
Bao lâu rồi không gặp lại Nhạc nhi nàng nhìn còn chưa đủ nhưng lão vương gia một câu cũng trách mắng hai câu cũng trách mắng, thử hỏi làm mẹ như nàng sao mà chịu được.
"Nương...con chỉ muốn..." Kỳ Tử Nhạc giống như có chỗ dựa vững chắc, lập tức hướng nương bày ra bộ mặt đáng thương.
"Phu nhân...nàng sai ta nhất định phải chỉnh sửa, nàng đừng có xen vào." Kỳ Chính Thông trừng mắt Kỳ Tử Nhạc cảnh cáo, trong miệng còn lẩm bẩm mấy chữ nho nhỏ, "Con hư hỏng đều tại mẫu mà ra."
"Đúng rồi, đều là tại ta, Nhạc nhi là con ta thôi không phải con của chàng!" Đường Yên nghe được mấy câu lẩm bẩm, lòng liền sinh tức, lời nói nghe ra giận lẫy.
"Được rồi được rồi, không nói nữa." Kỳ Chính Thông ngồi trở lại ghế, thở dài để tay lên bàn.
"Nhạc nhi, nương không muốn con vào cung nữa!"
Kỳ Tử Nhạc im lặng không có trả lời.
"Nhạc nhi ta cấm con không được vào cung nữa. Nếu không sau này đừng nhìn mặt ta nữa!" Kỳ Chính Thông lần này không nóng giận nữa chỉ nghiêm mặt nhìn nữ nhi của mình mà nói.
"Nhạc nhi nghe lời phụ thân của con đi...đừng làm nương phải lo lắng nữa. Con xem kỳ sơn bị con bỏ mặc thành cái dạng gì rồi, con có biết kỳ sơn có từ lúc nào không? Tâm huyết bao nhiêu năm rồi không? Gia gia cùng cha con đã gầy dựng như thế nào không? Cha con đã giao trọng trách cho con, con nên duy trì kỳ sơn mới đúng chứ không phải giao phó cho kẻ khác." Đường Yên cũng hướng Kỳ Tử Nhạc nhẹ giọng nói. Lời nói nhẹ nhàng nhưng đã có tác dụng.
Kỳ Tử Nhạc đột nhiên cuối đầu suy ngẫm, lúc sau mới ngẩng đầu yểu xìu nói, "Con biết rồi, con sẽ nghe lời cha cùng nương mà."
"Nhạc nhi đã hai mươi tuổi rồi, không còn nhỏ nữa nên không được tùy hứng mê muội nhất thời mà quên mất đại sự, làm việc gì cũng phải suy nghĩ nặng nhẹ, có chừng mực, biết dừng đúng lúc."
Kỳ Chính Thông nguôi lửa giận xuống gương mặt lập tức dễ chịu, hướng Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa sờ đầu nàng,
"Phụ thân nóng nảy, thật không tốt. Phụ thân đi đây, tiểu