Nàng được gia gia kể rằng. Mười mấy năm về trước một cuộc gặp gỡ lương duyên của hai người nhưng đã tạo nên vô vàn sóng gió.
Dạ Sở Tịnh chính là cô cô của hoàng hậu nương nương hiện tại. Dạ Sở Tịnh lúc đó mười tám tuổi, cầm kì thi hoạ đều tinh thông, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, gia phép lễ giáo đều có, nhất thời là nữ nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, người người đến Dạ phủ xin cưới ngày một nhiều. Lại nghe nói nàng rất ít khi ra ngoài, chỉ ở tại Dạ phủ vì vậy mà càng làm cho người khác tò mò.
Dạ Sở Tịnh dường như là người thích uống trà, nghe nói có một trà lâu vừa mở liền muốn đi vì vậy mà đơn giản chỉ mang theo một nữ hầu bên cạnh. Bước vào quán trà lâu chọn góc trong cùng ngồi, chỉ vừa mới uống một lúc nhưng đột nhiên một đám người mặt mày hầm hố bặm trợn bước vào lại chọn ngay nàng mà giở trò đê tiện trêu ghẹo Dạ Sở Tịnh.
Kỳ Nhiệm chính là nhị thúc của nàng. Lúc này lại ở ngay gần đó, tiện thể vài cước tất cả đều nằm la liệt dưới đất. Hai người từ trong mắt liền xuất hiện hảo cảm, lương duyên đẩy đưa từ đó lại âm thầm liên lạc, nhị thúc cuối cùng cũng có được trái tim của Dạ Sở Tịnh.
Thời gian trôi qua, tình cảm lén lút nhưng ngày một sâu nặng, kéo dài một thời gian cuối cùng cũng không thể giấu được nữa. Phụ thân của nàng cùng đại huynh Dạ Tã Phàm biết được chuyện này, chuyện đại nghịch bất đạo lập tức bị ngăn cản. Nàng vốn là con của quân thần lại đi yêu một tên thổ phỉ đang là trọng phạm mà triều đình muốn diệt trừ, còn ra thể thống gì.
Một đoạn thời gian rất dài nhị thúc cùng Dạ Sở Tịnh bị ngăn cách, gia gia còn nói chưa bao giờ thấy nhị thúc như vậy ưu buồn, lúc nào cũng tưởng nhớ mà sinh ra buồn bã tuyệt vọng. Không lâu sau nghe được tin nhị tiểu thư Dạ gia bị bệnh rất nặng.
Nhị thúc lo lắng đến độ vừa nghe đã cấp tốc chạy đến Dạ phủ, bất chấp nguy hiểm bất chấp sống chết mà muốn vào phủ Dạ gia. Nnhưng không ngờ đó là một cái bẫy đã được dăng sẳn, nhị thúc bị người Dạ gia đuổi giết, rốt cục đánh trả không được mà bị đâm một nhát chí mạng. Đáng giận nhất chính là chưa được gặp mặt được Dạ Sở Tịnh.
Dạ Sở Tịnh sau khi biết mọi chuyện liền chạy lên kỳ sơn, lúc đó nhị thúc đã lâm vào nguy kịch, gia gia không đành lòng mà cho nàng vào gặp. Đến khi nhị thúc chịu không được mà mất đi cùng lúc đó Dạ Sở Tịnh cũng mất tích, không ai biết nàng đi đâu, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Người Dạ gia không biết sự tình liền cho rằng kỳ sơn giết nàng trả thù cho Kỳ Mệnh. Phụ thân của Dạ Sở Tịnh vì vậy không cam lòng năm lần bảy lượt chạy đến kỳ sơn muốn giết người trả thù nhưng cuối cùng lại bị mai phục mà chết.
Mối thù liền hình thành không có hồi kết. Dạ gia mang thù mất đến hai mạng người.
Cũng từ đó mà gia gia bắt mình phải tinh thông y thuật, người ân hận bản thân học y không đến không cứu được nhị thúc. Người đưa lại kỳ sơn cho phụ thân lãnh đạo, tự nhốt bản thân ở núi cao, nhưng chỉ qua vài năm y thuật của người đã thượng đẳng. Giá gia nói rằng người không muốn bất kì ai ở kỳ sơn phải mất mạng nữa.
*****
Kim Ninh cung.
Dạ Vi Tước mệt mỏi vì vậy mà cho hạ nhân lui xuống, tự mình nghỉ ngơi sớm, chỉ mới vừa chợp mắt được một lúc, mơ mơ màng màng có ai đó ôm mình, người nọ siết chặt hơn, mới chợt tỉnh, hơi thở quen thuộc, thừa biết là người nào, không dùng hành động phản kháng Dạ Vi Tước chỉ buông một câu thật lãnh đạm, khiến cho Kỳ Tử Nhạc phía sau nghe lập tức sững sốt.
"Đi ra ngoài!"
"Ta xin lỗi...ta sai rồi, ta biết sai rồi, không nên tức giận như vậy, cũng không nên bỏ đi lâu như vậy, nàng đừng như vậy đuổi ta ra ngoài nữa..."
Nỗi nhớ thật sự dâng lên muốn đánh chìm nàng, đã hơn bốn ngày không gặp làm sao chịu cho thấu, một đường bất chấp từ kỳ sơn trở về liền chạy vào Kim Ninh, đèn phòng chỉ còn lại một ngọn nhỏ rất mờ nàng biết Dạ Vi Tước đã ngủ rồi. Nhưng vẫn muốn vào trong phòng, nhưng bây giờ thực sự một lần nữa bị lạnh nhạt rồi.
"Tước nhi, ta tự biết mình sai rồi, nàng đừng giận ta nhà có được không?" Kỳ Tử Nhạc nhỏ giọng đằng sau lưng Dạ Vi Tước, thanh âm mềm nhũn van xin thê lương nghe đến nức lòng.
Dạ Vi Tước vẫn chung thủy với im lặng, một lời cũng không thèm bố thí cho.
"Tước nhi...sao nàng lại như vậy..." Kỳ Tử Nhạc lần nữa ưu thương cất lời.
"Có phải chán rồi không? Vậy thì buông bỏ đi..." Im lặng một lúc lâu, thanh âm rất rất nhỏ vang lên giữa không gian yên tĩnh. Dạ Vi Tước nói xong như muốn động thân vùng khỏi vòng tay đang ghì chặt mình.
"Không có...không hề có." Kỳ Tử Nhạc nghe được, người liền run lên, cả kinh giật mình, không suy nghĩ miệng đã lắp bắp, "Trái tim ta chỉ có nàng thôi, cả đời này cũng chỉ một mình nàng thôi. Nàng đừng nói như vậy có được không trái tim ta rất đau..."
Kỳ Tử Nhạc siết chặt vòng tay hơn, rất sợ Dạ Vi Tước sẽ gạt bỏ ra.
"Nhiều ngày qua ta rất nhớ nàng, vô cùng ân hận những lời tối hôm đó nói. Muốn đi tìm nàng hối lỗi nhưng ta lỡ hứa với Liễu phi nương nương sẽ giúp nàng ấy hộ tống đoạn đường nguy hiểm. Bởi vì trước kia Liễu phi cứu mạng ta, ta và Liễu phi chỉ là quan hệ ân nhân ngoài ra không có gì nữa cả."
Kỳ Tử Nhạc tự biết lỗi, Dạ Vi Tước chưa hỏi gì đã một hơi khai sạch hết tất cả.
"Vậy sao?" Ngữ khí Dạ Vi Tước có chút trầm thấp, như có phần nào dịu đi, lời nói nghe ra dễ chịu hơn lúc nãy một ít.
"Ta chỉ hộ cho Liễu phi có một ngày thôi xem như trả lại ân huệ trước kia...còn những ngày sau có chuyện lớn nên mới gấp gáp như vậy, là phụ thân cùng nương ta trở về liền kêu ta phải nhanh chóng trở về kỳ sơn, hoàn toàn không có chán gì cả!" Kỳ Tử