Phủ Thừa Tướng.
"Hoàng Hậu nương nương hiện giờ đã bình an, người không được mạo hiểm." Từ Minh thấy Kỳ Tử Nhạc muốn vào cung liền ra sức ngăn cản, lúc nãy có mật báo đưa tin đến hiện giờ Hoàng Hậu đã không còn nguy hiểm nhưng không cho ai vào thăm ngay cả hắn cũng không được vào, bên trong tẩm cung ban đêm được canh phòng nghiêm ngặt ngay cả một con bọ cũng không vào được huống hồ là Kỳ Tử Nhạc.
"Ta thật sự không chờ được nữa, dù ngăn cản cũng vô ích, ta đã quyết." Kỳ Tử Nhạc hậm hực nói, ai biết được lòng nàng lúc này vô cùng khó chịu, bọn họ vốn không hiểu được nên cứ ngăn cản, nếu như bây giờ không đi chắc cũng khó chịu mà chết, không sống nổi qua hôm sau.
Từ Minh nhìn thái độ của Kỳ Tử Nhạc lại thở dài nói: "Được vậy để ta gọi Thủy Hỏa Hắc Bạch đi cùng người vậy, có tin gì ta sẽ báo lại." thật hết cách với Kỳ Tử Nhạc, khuyên giải thế nào cũng không được đành phải nghe theo.
"Không cần chỉ cần Thủy Hỏa đi cùng ta là được." đi càng ít người càng dễ dàng, huống chi Hắc Bạch vẫn phải lo chuyện ở Kỳ Sơn nên Kỳ Tử Nhạc chỉ đưa Mộc Thuỷ, Mộc Hoả theo.
Kỳ Tử Nhạc khoát thêm áo choàng màu đen sau đó nhanh chóng tiến ra cửa: "Kỳ Vương đây là lệnh bài của ta, không cần phải lẻn vào, nếu cần ta giúp thì cứ đốt pháo." Từ Minh thấy Kỳ Tử Nhạc vội vã nên nhanh chóng lấy từ trong y phục ra lệnh bài màu vàng kim chạy theo sau, còn việc đốt pháo là để báo cầu cứu của người Kỳ Sơn, Kỳ Tử Nhạc bình thường muốn bay qua tường thành cao đó đã là chuyện không dễ, huống hồ trên người bây giờ còn bị thương, muốn vào không dễ dàng gì.
Vì có lệnh bài của Từ Minh mà kiệu của Kỳ Tử Nhạc đã vào trong cung dễ dàng nhanh chóng, sau khi qua cửa cung đến nơi vắng vẻ, ba người liền tách kiệu hướng Kim Ninh Cung đi đến.
Mộc Hỏa sau khi quan sát một vòng chung quanh Kim Ninh Cung về liền hướng Kỳ Tử Nhạc đang đứng ở góc tường không xa mấy, nói: "Kỳ vương thật sự không vào được, ta đã xem qua canh phòng rất cận thận."
"Nhưng nếu vào được thì sao? Người gặp được Hoàng Hậu nhưng chắc là nàng sẽ im lặng cho ngươi ở lại hay là chưa kịp nói được gì đã bị người tới bắt đi?" Mộc Thủy hơi híp mắt lại hỏi, nhìn ra được vấn đề nghiêm trọng, Hoàng hậu nương nương bị như vậy chắc chắn lần này không dễ dàng để cho Kỳ Tử Nhạc uy hiếp nữa, chỉ trách Kỳ Tử Nhạc bản tính nóng vội lúc nào cũng làm hỏng mọi chuyện.
"Binh lính được bố trí không đơn giản, thật sự là Hoàng Hậu không muốn gặp người, vào lúc này chỉ sợ chưa gặp được đã bị giết." Mộc Hỏa nghe Mộc Thủy nói có lí gật đầu một cái bổ sung thêm lời của Mộc Thủy.
"Vậy bây giờ ta phải làm sao?" Kỳ Tử Nhạc thật sự hết cách, bình thường rất thông minh sáng suốt mọi chuyện đều thấu hiểu, giải quyết gọn gàng, nhưng chỉ cần chuyện gì có liên quan đến Dạ Vi Tước đều thành một kẻ ngốc, đầu trống rỗng như đậu phụ trắng.
Mộc Thủy tận tâm giải thích: "Bây giờ chúng ta quay về chờ cho mọi chuyện dịu xuống, ắt hẳn sẽ có cách giải quyết được, huống hồ ngươi đợi được đến bây giờ chẳng lẻ chờ thêm nữa không được sao?"
"Được." Kỳ Tử Nhạc cũng nhìn ra được mình sai lầm nóng vội làm hỏng đại sự, nếu lần này còn thiếu suy nghĩ như vậy sợ rằng sẽ phá cho mọi thứ tan thành mây khói, mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển. Kỳ Tử Nhạc cùng Thủy Hỏa vừa chuẩn bị xoay người rời đi nhưng... chỉ cảm thấy trên cổ lành lạnh, cảm giác lạnh này truyền dọc sóng lưng, cả người run lên mồ hôi lạnh toát ra không ít, lưỡi kiếm sắc bén bị đặt trên cổ vì trong đêm tối mà vô cùng sáng bóng, Kỳ Tử Nhạc nhìn Thủy Hỏa, Thủy Hỏa cũng nhìn lại Kỳ Tử Nhạc, tự hỏi đây là cái tình huống quái quỷ gì đang xảy ra?
*
Lạc Mạn vừa đi vừa hỏi: "Ngươi thấy chuyện linh dược có kì lạ không?"
"Đương nhiên là có, ngươi cảm thấy chuyện này kì lạ ở đâu?" Cung Sa đối với câu hỏi của Lạc Mạn thản nhiên trả lời cũng không nhìn sang người kế bên mà cứ tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Mạn tiếp tục nói: "Dược liệu thứ mà nương nương cần đột nhiên đến lúc này lại hết."
"Chỉ khổ thân cho nương nương, không có linh dược sợ rằng vết thương sẽ kéo dài." Linh dược có thể trị vết thương khỏi nhanh chóng không gây đau đớn, là cống phẩm hàng năm được đưa đến Đại Liêu, số lượng đưa đến rất ít, có thể xem là đồ qúy hiếm, chỉ dành cho người trong hoàng tộc dùng nhưng số linh dược này cũng thật hay đợi đến lúc nương nương cần lại hết, đương nhiên ai nhìn cũng thấy được có kẻ đã giở trò phía sau.
"Chắn chắn là..." có người muốn hãm hại nương nương. Lạc Mạnchưa kịp nói hết, nửa câu sau đã bị Cung Sa đưa tay ngăn lại.
"Ngươi muốn chết sao, nhỏ một chút!" Cung Sa nhìn bốn phía xung quanh, vừa chắn miệng vừa tức giận ở sát bên tai Lạc Mạn gằng từng chữ, nàng nguyên tưởng Lạc Mạn sẽ biết chuyện mà nói, không ngờ thanh âm vang ra lại lớn như vậy, ở