Cung Sa đi đến trước cửa phòng gõ vài cái hô một tiếng: "Nương nương, nô tỳ có thể vào không?"
"Mau cho nàng vào." Dạ Vi Tước nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, liền hướng đến Lạc Mạn nói.
Cung Sa đẩy cửa bước vào phòng, trên mặt lộ vẻ tươi tắn rất khác so với lúc sáng luôn buồn bả trầm ngâm.
Cung Sa ngữ khí vô cùng cao hứng: "Nương nương đây là dược tủy thảo."
Nhìn được vẻ mặt không hiểu của nương nương, Lạc Mạn mới giải thích: "Đây là dược liệu có thể trị thương cho người, thoa vào chỉ vài canh giờ sẽ khỏi ngay."
Dạ Vi Tước vừa rồi khó hiểu sau khi nghe được thì cũng có vài phần hiểu được, nhưng vẫn thắc mắc là thứ hiếm có như vậy sao các nàng có được, nghi vấn hỏi: "Vậy tại sao em có được?"
Cung Sa, Lạc Mạn nhất thời không biết phải nói sao, hai người đưa mắt nhìn nhau hiểu ý, trong đầu đã có ý định... Lạc Mạn nhanh miệng nói:
"Là nô tì nhờ vị bằng hữu đem đến, lúc trước hay bị thương đều là nhờ hắn đem đến."
"Lúc nãy nô tì đến Dược Y Lập là để phối thêm một số nguyên liệu nhỏ." Cung Sa thấy Lạc Mạn mở đường liền bồi thêm một câu, hai người ta một câu ngươi một câu phối hợp nói dối rất ăn ý, nói dối không chớp mắt, lúc nãy nàng đi Dược Y Lập là để kiểm tra xem có phải Dược tủy thảo không thôi.
"Ừ" Dạ Vi Tước điềm nhiên trả lời, lúc đầu có chút nghi ngờ nhưng mà lời các nàng nói rất có lí, chuyện dùng dược trị thương là bình thường, người học võ như các nàng đương nhiên bị thương cũng không tránh khỏi.
Cung Sa, Lạc Mạn nghe nương nương tin tưởng trả lời, chột dạ không thôi, nói dối thật không quen, lo sợ muốn toát mồ hôi, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên bình tĩnh, dù biết chuyện lừa gạt nương nương sẽ bị phạt nặng, là tội khi quân, tội mất đầu, nhưng nếu các nàng nói thật là của Kỳ Tử Nhạc đưa đến, nhất định nương nương thà chết cũng sẽ không dùng mà vứt nó đi. Các nàng cũng không muốn lấy nó, Kỳ Tử Nhạc 'giống như vừa đánh vừa xoa' nhưng đây là lựa chọn cuối cùng nếu không chữa trị kịp, kéo dài thời gian sẽ bị vết thương hành hạ, ngọc thể của nương nương làm sao có thể chịu đựng được, trong cung vận trù duy ác nhiều không kể, tình trạng nương nương như bây giờ, luôn có người đợi cơ hội sơ hở mà ra tay hãm hại.
"Phù, chút nữa đã lộ ra!" Lạc Mạn giúp Dạ Vi Tước thoa dược xong đợi nàng nghỉ ngơi, đẩy cửa bước ra ngoài, lấy tay che trước ngực, thở phào nói.
"Xem như may mắn, ngày mai sẽ có kết quả." Cung Sa thở dài nói, chỉ cần đợi đến sáng mai, nhất định sẽ biết dược tủy thảo này có lợi hại như người trong giang hồ vẫn đồn đại hay không, cái gì mà vết thương nặng cỡ nào đi nữa, chỉ cần thoa vào vài canh giờ sẽ tiên biến hết, thật sự khó tin được, mong là Kỳ Tử Nhạc sẽ không gạt người.
"Chẳng phải ngươi đến Dược Y Lập xác nhận sao?" Lạc Mạn nhướn mày khó hiểu hỏi, sao lại lo lắng không phải đã được Lâm Doãn kiểm nghiệm qua sao.
"Người của Dược Y Lập cũng không có nói là Dược tủy thảo." kì thực lúc đó Lâm Doãn cũng không xác nhận được, hắn chỉ nói trong đây đều là thảo dược được pha chế một cách kì lạ nhưng cũng không có chứa độc tố, hắn cũng không dám xác định là bởi vì chưa từng thấy qua loại dược này.
____________
Hoàng Xuân Cung.
"Nương nương, theo tin nô tỳ nhận được Hoàng Hậu chắc bị thương không nhẹ." cung nữ vừa cầm quạt, vừa đưa trà đến cho Hướng Xuân Vân.
"Thông tin này là ở đâu?" Hướng Xuân Vân ngồi trên ghế ở tẩm cung, bưng tách trà uống, uống xong để tách xuống bàn, đối với thông tin vừa nghe được hơi nhướn mày hỏi.
"Trong cung khắp nơi đều nói như thế." cung nữ dùng tay bóp vai cho Hướng Xuân Vân, xem ra rất hiểu ý vị Quý phi này, mà Hướng Xuân Vân cũng rất phối hợp hơi tựa vào ghế, nhắm mắt tịnh dưỡng.
Im lặng một lúc, Hướng Xuân Vân từ từ mở mắt nói:
"Băng Xảo theo ngươi thấy chuyện này thực hư thế nào?"
Băng Xảo đối với câu hỏi suy ngẫm một lát mới trả lời: "Theo nô tỳ chuyện này nửa thật nửa giả, hiện giờ cung của Hoàng Hậu không cho ai vào nên những lời đồn đại đó thực chất không đáng tin."
"Xem ra là không thể xác định được thực hư." Hướng Xuân Vân đăm chiêu nói.
"Chuyện này cũng không khó." Băng Xảo dừng một chút tiếp tục nói: "Người còn có Hoàng Thượng, nô tỳ nghe nói sáng nay Hoàng thượng có đến Kim Ninh cung thăm Hoàng hậu, nhưng lúc đó Hoàng hậu chưa tỉnh lại." nàng nói đến đây chắc hẳn nương nương cũng biết được, nhưng xử sự thế nào tùy thuộc vào nương nương.
"Được, sáng hôm sau đi Ngọc Uy Cung." Hướng Xuân Vân trong mắt lóe sáng, gật đầu hài lòng, Băng Xảo theo nàng từ lúc vào cung đến bây giờ, là người thông minh hiểu chuyện luôn làm cho nàng hài lòng, chút nữa nàng đã quên Hoàng Thượng, xem ra nàng phải đến chỗ Hoàng Thượng một chuyến.
*
Kim Ninh Cung
Dạ Vi Tước nằm trên giường lớn, hơi cử động thân