Nhiều ngày trôi qua, Dương Tương Truyên luôn nằm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn, tâm tình luôn luôn bình thản lần đầu tiên lại rối loạn đến như vậy. Quận chúa dường như đối xử với nàng tốt hơn rất nhiều, không còn thường xuyên giận dữ đem mình ra làm bia, những chuyển biến này có chút ngoài tưởng tượng của nàng.
Đối xử tốt hơn, lời nói hoà nhã hơn, dù cho là vậy nhưng mọi chuyện vẫn phải trở về với quỹ đạo của nó. Dù thế nào hôm nay nàng cũng phải đến gặp Ngọc Tuyên quận chúa.
Vì vậy sáng sớm đã chạy đi Nguyên Viên cung. Đúng lúc gặp Hoàng Y Tịnh ở ngoài tẩm điện.
"Hoàng Y Tịnh ta muốn gặp quận chúa một lúc."
"Quận chúa ở bên trong, đang chuẩn bị dùng điểm tâm." Hoàng Y Tịnh trả lời. Đột nhiên thấy lạ, nay lại chạy đến đây sớm như vậy.
"Quận chúa..." Dương Tương Truyên đi vào bên trong, bắt gặp điểm tâm sáng đặt ở trên bàn nhưng không thấy người mới gọi.
Liêu Đan Thiệp từ bên trong đi ra, kinh ngạc nhìn Dương Tương Truyên, "Có chuyện gì sao? Sao lại sớm như vậy đã đến đây?"
"Ta muốn nói chuyện với quận chúa một lúc." Dương Tương Truyên nghiêm túc nhìn Liêu Đan Thiệp mà nói.
"Là chuyện gì quan trọng đến như vậy?" Liêu Đan Thiệp nhìn biểu hiện nghiêm nghị của Dương Tương Truyên, trong lòng bất an không rõ, thực lo lắng.
"Quận chúa, ta muốn rời khỏi đây." Dương Tương Truyên nhẹ nhàng như gió thoảng nói ra.
Liêu Đan Thiệp vừa nghe, ánh mắt lay động, hai mắt mở to nhìn Dương Tương Truyên, trong lòng bởi vì vậy mà sinh ra tức giận, "Không được!"
"Dù hôm nay quận chúa trả hay không trả ta túi hương và ngọc bội ta vẫn phải rời đi." Dương Tương Truyên né đi ánh mắt Liêu Đan Thiệp, ánh mắt đó vừa làm cho nàng sợ vừa làm cho nàng... không thể thở nổi.
"Dương Tương Truyên ta không cho phép." Liêu Đan Thiệp hơi giận dữ không kiềm chế được có chút lớn giọng. ai cho nàng rời khỏi? Một khi rời khỏi khi nào sẽ trở lại? Hay là vĩnh viễn mất tích. Liêu Đan Thiệp càng nghĩ càng không thể chấp nhận được chuyện này.
"Quận chúa, ta đã quyết định không thay đổi. Ta chỉ muốn đến đây nói vài lời với quận chúa." Dương Tương Truyên đanh thép chống lại lời Liêu Đan Thiệp, nếu còn ở lại, mọi chuyện sẽ thực không thể nằm trong tằm kiểm soát của nàng nữa.
Dương Tương Truyên bất chấp ánh mắt phẫn nộ kia, xoay người rời đi.
"Dương Tương Truyên...!" Giây phút Dương Tương Truyên xoay người rời đi, trong lòng như suy sụp, Liêu Đan Thiệp vội vàng gọi tên người nọ.
"Đừng đi có được không?" Nước mắt khẽ rơi trên má, Liêu Đan Thiệp giờ phút này có bao nhiêu yếu đuối liền phơi bày ở trên mặt, có lẽ một Liêu Đan Thiệp như bây giờ rất khó thấy, bao nhiêu tự tôn cao ngạo đều buông xuống để hạ mình nếu kéo.
Nếu kéo là vì nàng thật sự động tâm rồi!
"Quận chúa...sao phải giữ ta ở lại đây? Ta chỉ là kẻ hèn mọn thấp kém vốn không có gì để người phải bận tâm cả!" Dương Tương Truyên không dám quay đầu, hốt hoảng dường như muốn chạy trốn, thần kinh căng đến độ muốn tiêu tan, trái tim đập mãnh liệt, lòng đau nhói lên, nhưng đôi chân lúc này đã muốn bước đi ra cửa.
"Dương Tương Truyên...ngươi đứng lại!" Liêu Đan Thiệp dùng tất cả uy nghiêm hô lên.
"Quận chúa thứ lỗi..."
Bỏ qua thanh giọng làm đau cõi lòng, Dương Tương Truyên vẫn băng băng ra cửa, nhanh như chóp đã xuất thân biến mất.
*****
"Đã lấy được ngọc bội rồi sao?" Kỳ Tử Nhạc ngồi trước phiến đá lớn, ngắm nhìn dòng suối đổ từ trên cao xuống, cảnh thực sự có thể làm cho lòng người vui vẻ, rất thích hợp để thưởng thức. Vừa lúc thấy Dương Tương Truyên xuất hiện, liền nói.
Dương Tương Truyên vì một tấm ngọc bội nhưng lao tâm tổn trí rất lâu, chuyện của nàng quả nhiên oan gia ngỏ hẹp, đi một vòng lớn thế nào lại vẫn là Ngọc Tuyên quận chúa, ngày tháng ở trong cung chắc chắn gian nan không ít, cuối cùng cũng nếm được mùi vị lợi hại của hoàng cung rồi.
Dương Tương Truyên nhẹ nhàng ngồi trên tảng đá nhỏ cạnh Kỳ Tử Nhạc, ánh mắt nhìn dòng suối chảy, trong mắt chất chứa rất nhiều thứ không nói thành lời, nhưng chỉ im lặng không hề mở miệng trả lời.
Kỳ Tử Nhạc xoay qua nhìn, vừa nhìn đã biết được kết quả, nhướn mày nói, "Khó đến mức không lấy được? Chẳng lẽ ngươi định từ bỏ sao?"
"Bỏ đi...quan trọng mấy ta cũng không muốn lấy nữa." Dương Tương Truyên yểu xìu nói ra.
"Dương Tương Truyên ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã động tâm rồi có đúng không?"
Quan sát một lúc, phát hiện Dương Tương Truyên rõ ràng thay đổi, rõ ràng không như trước, ánh mắt này nàng không thường xuyên gặp, rất rất khó để gặp, bề ngoài nàng vui vẻ cười nói đối với mọi người đều ôn nhu đối đãi nhưng thực chất bên trong sâu như hồ nước không có đáy, như nước mùa đông vô cùng lạnh, lạnh đến mức khiến người ta run sợ.
Dương Tương Truyên nghe được câu hỏi, không nhịn được mà xoay qua nhìn mặt Kỳ Tử Nhạc, lẳng lặng thở dài không trả lời, có lẽ cũng chỉ có Kỳ Tử Nhạc mới thấu hiểu được nàng, vừa nhìn một cái đã thấu tâm tư người ta.
"Dương Tương Truyên ngươi mau nói đi, có phải không?"
"Kỳ Tử Nhạc ngươi đoán đúng lắm, chuyện này ta không bao giờ nghĩ đến..." Dương Tương Truyên đôi mắt đã sớm đỏ hoe, như hét lên, "Ta thật sự không dám nghĩ đến!"
"Dương Tương Truyên ngươi kích động cái gì? Động tâm thì đã sao? Tại sao ngươi không buông xuống được? Tại sao lại sống với quá khứ? Ngươi không mệt sao?" Kỳ Tử Nhạc đối mặt với Dương Tương Truyên, chăm chăm nhìn nàng nói.
"Tiểu Nhạc, ta không thể quên được chuyện đó, huynh ấy càng không thể quên được." Dương Tương Truyên suy sụp, vốn đã đem tình yêu ái ân chôn chặt sâu ở trong lòng, vốn đã khép chặt thật chặt tâm mình không cho phép rung động trước một ai, cả đời này có lẽ cũng không được phép động tâm, bởi vì nàng nợ người kia quá nhiều, nợ huynh ấy cả đời này cũng không trả hết.
Thế nhưng lại có cảm giác xa lạ trong lòng ngày một lớn, lớn đến mức nàng không kiểm soát được, phải gắng bao nhiêu sức lực mới khắc chế