Làn hơi từ thủy trì lườn lờ trên mặt nước, rải rác nhiều cánh hoa đỏ sắc, hương thơm lan toả dịu nhẹ. Cung Sa ở trên nhìn xuống, không khỏi cảm thán, nương nương của các nàng thật sự rất đẹp.
Đột nhiên nghe được tiếng động nhỏ bên ngoài truyền vào, lại xảy ra chuyện gì? Cung Sa vội nhẹ bước ra ngoài xem xét, vừa đặt chân đến sau cánh cửa đã nghe được cuộc đối thoại.
"Nương nương hiện đang ở dưới thuỷ trì, Kỳ Tử Nhạc ngươi không thể vào được đâu."
Thì ra là Kỳ Tử Nhạc...
"Lạc Mạn mau cho ta vào đi có được không? Chỉ một lần này nữa thôi mà..."
Cung Sa ở bên trong âm thầm lắc đầu thở dài, thật không biết bao nhiêu cái một lần này nữa thôi của Kỳ Tử Nhạc rồi. Còn Lạc Mạn lại vào tình trạng khó xử, nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen vô cùng đáng thương này mà có chút không nở, nhưng cũng không biết phải làm sao cho thích đáng.
"Tử Nhạc, ngươi đừng nói nữa vô ích thôi!" Lạc Mạn tiếp tục nói, "Ngươi ăn mặc như vậy nếu để bị phát hiện thì sao?"
Kỳ Tử Nhạc bất lực thở dài, khuôn mặt nhăn nhó lẩm bẩm, chỉ cho vào thôi mà có cần phải khó như vậy không?
"Kỳ Tử Nhạc...trở lại đây." Cung Sa vội mở cửa khẽ gọi người vừa xoay người bước đi, "Mau vào đi."
Cái người đáng ghét này, sao nàng lại đáng ghét như vậy, nếu không vì nương nương Cung Sa này cũng sẽ không cho nàng vào đâu, chỉ là gần mười ngày qua chứng kiến được cảnh, nương nương dường như có chút lạ thường, gương mặt tuy bình thản như thường khi nhưng nàng có thể cảm nhận được trong lòng người không vui còn thực sự lo lắng, mà Kỳ Tử Nhạc gần mười ngày qua không xuất hiện, chắc chắn là liên quan đến nàng rồi.
Kỳ Tử Nhạc bước vào trong, trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng không kiểm soát nổi, nhiều ngày qua nổi nhớ nhung dày vò vô cùng bức bách, dù muốn nhưng vốn không thể chạy trở về hoàng cung mà gặp nàng được, phụ thân dường kiềm kẹp đến mức bức nàng đến phát điên, may mắn cuối cùng cũng thoát được.
Cảnh tượng này lần nữa đập vào mắt, Kỳ Tử Nhạc có chút xúc động hô hấp không nổi, làn hơi trên mặt nước đem Dạ Vi Tước ẩn ẩn hiện hiện tựa như tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, Kỳ Tử Nhạc đột nhiên cảm thấy hình như mình lạc vào tiên cảnh mất rồi.
Suy nghĩ trong đầu muốn được ôm lấy thân thể mềm mại gây nhớ nhung kia hiện lên, Kỳ Tử Nhạc mỉm cười, nghĩ sao làm vậy, nhẹ nhàng gỡ bỏ y phục để sang một bên, để lộ ra thân thể trắng nõn như tuyết.
Dạ Vi Tước ngâm thân thể dưới làn nước ấm, tóc búi lên cao để lộ chiếc cổ cùng bờ vai trắng nõn lên trên mặt nước, người tựa vào thành trì thuỷ, đôi mắt khép hờ lại hưởng thụ sự dễ chịu từ làn nước mang lại, bên tai trong mơ hồ cũng chỉ nghe thấy tiếng nước chuyển động vang lên, hoàn toàn không nghe được gì khác lạ.
Kỳ Tử Nhạc bước xuống nước, mọi chuyển động đều vô cùng nhỏ nhẹ.
Đột nhiên bị đôi bàn tay mềm mại ôm lấy, siết eo kéo mình, Dạ Vi Tước theo bản năng mở mắt hoảng hốt nhìn, vừa mở mắt gương mặt quen thuộc phóng đại trước mắt cùng với nụ cười thân thuộc, mọi cảnh giác mới buông bỏ xuống, cũng như thành trì vững chãi trong lòng đột ngột đổ xuống chỉ vì một người.
"Tiểu Nhạc sao lại ở đây?"
"Tước nhi ta thật nhớ nàng đến mức không chịu được." Kỳ Tử Nhạc ánh mắt tràn ngập nhu tình nhớ thương nhìn nàng, đôi tay từ dưới nước nhẹ nhàng vươn lên giữ lấy khuôn mặt Dạ Vi Tước mà vuốt ve.
Dùng âm điệu của tình nhân ở trước mặt Dạ Vi Tước hỏi, "Tước nhi, nàng có nhớ ta không? Có nhớ như ta nhớ nàng không? Thật sự khó chịu có đúng không?"
Bị giam cầm gần mười ngày, nếu nàng không bỏ trốn, chắc chắn sẽ bị bức cho điên loạn mất.
Dạ Vi Tước trong mắt xuất hiện ôn nhu nhìn Kỳ Tử Nhạc, nói đi liền đi nhiều ngày như vậy, thật sự làm cho nàng lo lắng không nhỏ, đến bây giờ gặp lo lắng mới suy giảm đi. Người hướng về trước, hai tay Dạ Vi Tước nhẹ nhàng vòng qua eo Kỳ Tử Nhạc ôm lấy thân thể mềm mại như tơ, đầu tựa vào vai nàng yên ổn, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên tai Kỳ Tử Nhạc, "Nói nhớ, nhưng tại sao lại đi nhiều ngày như vậy?"
Kỳ Tử Nhạc môi nở nụ cười, trong lòng lan toả hạnh phúc, tự cảm thấy mình là người hạnh phúc thế gian này, mọi lo lắng trong lòng như tiêu biến.
"Là chuyện rất quan trọng nên mới như vậy, Tước nhi thật sự nhớ ta sao?"