Trước cửa điện hôm nay đặc biệt đông người, rất nhiều thân ảnh xinh đẹp phủ trên người cung bào hoa sắc cao quý, phi tử từ chức vị thấp đến vị cao nối tiếp nhau đứng trước cửa điện, gương mặt khác nhau nhưng tất cả phi tử đều có chung một thần thái, chính là nhăn mặt lo lắng.
Trong số đó chỉ là không biết thật giả thế nào.
Ngự y lúc sáng đã vào chỗ của hoàng thượng, đến giờ đã gần qua giờ chiều, nhưng vẫn chưa chịu mở lời nói tình hình ở bên trong.
Ánh nắng chiều vàng rực, ngoài cửa lớn xuất hiện vài thân ảnh, từ bên trong nhìn ra có chút chói mắt, đến khi gần hơn mới nhận thấy rõ là ai, thân ảnh dẫn đầu xuất hiện mang theo thần thái nghiêm nghị bước vào, tự trên người nàng phát ra loại khí chất cao thượng.
Nhất thời tất cả thân ảnh bên trong đều cuối người thi hành lễ.
"Hoàng hậu nương nương cát tường."
"Cho miễn." Giọng nói thanh trong qua cánh môi mỏng vang lên, Dạ Vi Tước theo đường giữa bước qua đoạn người vào bên trong.
Dạ Vi Tước lướt qua hàng người, đi đến đứng cạnh Liễu Yên Nhược, tầm mắt dừng ở đối diện, mà ở đối diện chính là Hướng Xuân Vân.
Xoay đi tầm mắt, có hơi xoay người sang phải, hướng Liễu Yên Nhược nhẹ giọng: "Liễu phi, ngự y vẫn chưa trở ra sao?"
"Nương nương, đúng vậy." Liễu Yên Nhược gật đầu, cuối đầu cung kính đáp, "Ngự y đến giờ vẫn chưa trở ra, thần thiếp không biết tại sao ngự y lại lưu ở trong đó lâu đến như vậy."
Dạ Vi Tước thở dài, xoay tầm mắt đến cánh cửa vẫn đang đóng chặt, lo lắng bất an hiện lên trên đôi mắt đang mệt mỏi, vừa lúc đó nghe giọng của Hướng Xuân Vân vang lên, tầm mắt trở lại nhìn người vừa mở miệng.
"Nương nương đừng quá lo lắng, hoàng thượng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Ánh mắt Hướng Xuân Vân không kiên dè nhìn trực diện Dạ Vi Tước, môi cười miệng nói.
"Mong là như lời quý phi vừa nói, chỉ cầu hoàng thượng bình an vô sự." Dạ Vi Tước cũng dương mắt về phía đối diện, chỉ thấy ánh mắt đối diện cương với mình, quả thực Hướng Xuân Vân được sủng ái đến không phân biệt nặng nhẹ, hoàn toàn không xem ai ra gì, còn làm càng hơn những lần trước, dùng loại ánh mắt đó khiêu chiến với nàng.
Bị ánh mắt Dạ hậu bắt trúng, Hướng Xuân Vân có hơi giật mình thu lại ánh mắt của mình, tránh đi tầm mắt, đột nhiên mở miệng nói.
"Mấy ngày hôm nay không biết hoàng hậu đi đâu mà không thấy người xuất hiện, chẳng lẽ nào là xuất cung sao? Mà nếu có, cũng không nghe hoàng thượng nói nương nương xuất cung ra ngoài, chẳng lẽ là tự ý sao?"
Giọng điệu cùng ánh mắt cao ngạo của Hướng Xuân Vân hoàn toàn không xem người trước mắt có địa vị cao hơn mình.
Đối với hoàng hậu, tự ý xuất cung không thể quy thành tội, nhưng tự ý xuất cung nhiều ngày liền, liền có thể quy thành tội ngay, để cho hoàng thượng biết mọi chuyện, thêm đôi câu nữa còn thú vị hơn nhiều, hoàng thượng hắn vốn là người tự cao, không cho phép bất cứ ai không xem trọng hắn, nhất là hoàng hậu.
Một lời Hướng Xuân Vân nói ra lập tức tất cả ánh mắt đều len lén chú ý đến phía các nàng. Các phi tần không tưởng được quý phi mói mấy lời khó nghe này với hoàng hậu, xem ra còn lớn mật to gan hơn những lần trước, trước đây quý phi chỉ dám dùng hàm ý trong câu nói khiêu khích châm chọc vì muốn nương nương tức giận, nhưng hôm nay chính là hàm ý kết tội rõ rành.
Cả gan như vậy, vốn dĩ Hướng Xuân Vân biết mình đã nắm được chỗ đứng vững trãi. Không việc gì phải sợ người trước mắt nữa, chiếu thư truyền ngôi vốn hoàng thượng đã hứa sẽ viết lại cho nhi tử của nàng.
"Chẳng lẽ bản cung đi đâu làm gì đều phải đến trình báo với Quý phi nương nương sao?" Mắt phượng đanh lại, Dạ Vi Tước lập tức nghiêm giọng đáp lại, thanh giọng trong trẻo nhưng lời lẽ đanh thép.
"Thần thiếp làm sao dám có ý đó, chỉ là nhiều ngày vừa qua đến Kim Ninh thỉnh an nhưng lại không thấy hoàng hậu đâu...hoàng hậu cũng biết xuất cung mà không thông qua hoàng thượng sẽ có tội sao? Ai biết được nương nương đi đâu làm chuyện gì ở bên ngoài..."
"Thỉnh an là chuyện của quý phi, tiếp hay không chính là chuyện của bản cung, tới lượt quý phi quyết định sao!? Quý phi nên biết vị thế của mình ở đâu mà hành xử, người khôn khéo sẽ không để miệng hại thân." Từ đầu tới cuối đều là âm giọng mềm mại truyền ra, nhưng lời lẽ như dao nhọn sắc bén đáp trả.
Hướng Xuân Vân nhất thời cứng họng, gương mặt nhanh chóng nhiễm đỏ, tức giận đến mức loạn nhịp thở. Điều nàng ghét nhất chính là gương mặt lãnh đạm bình thản của Dạ Vi Tước, vô cùng trêu ngươi!
Liễu Yên Nhược đứng một bên nghe, nghe đến đây cánh môi hơi cong lên, Hướng Xuân Vân lại một lần nữa đuối lí, còn bị bẻ mặt, cầm dao muốn đâm người nhưng không ngờ còn bị người đâm lại đến hai nhát dao. Sẽ không bao giờ Hướng Xuân Vân được như ý muốn, thấy được hoàng hậu vì nàng mà tức giận.
Vừa lúc đó cửa lớn được mở ra, từ bên trong bước ra người mặc cung phục màu đỏ, y lập tức đi đến trước mặt hoàng hậu cuối đầu: "Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Mau miễn đi." Dạ Vi Tước phất tay, tiếp tục nói, "Sức khoẻ của hoàng thượng thế nào rồi?"
"Khởi bẩm nương nương hoàng thượng đã tỉnh lại sau hôn mê sâu, hiện tại hoàng thượng muốn gặp người." Ngự y đáp.
"Được." Dạ Vi Tước nói xong liền theo ngự y bước vào.
Cánh cửa lần nữa được khép chặt lại.
Bên ngoài không ít phi tần thấy khó hiểu. Người hoàng thượng muốn gặp đầu tiên không ai khác chính là hoàng hậu.
Nếu đã ở hoàng cung không ai không biết từ lâu hoàng hậu thất sủng, sớm cùng hoàng thượng lạnh nhạt. Nhưng hôm nay không phải là người được sủng ái nhất Quý phi hay là Liễu phi được vào trong, mà là Dạ hậu.
Phi tần bất ngờ một, thì Hướng Xuân Vân lại tới mười phần, không phải là nàng, mà lại là Dạ hậu. Kẻ bị thất sủng, sớm đã bị lãng quên, còn nàng lúc nào cung phụng tận lực bên hoàng thượng, cư nhiên người đầu tiên bước vào không phải là nàng.
Hoàng thượng tại sao lại làm như vậy? Câu hỏi khiến cho lòng Hướng Xuân Vân nổi lên sóng gió, lo lắng bất an đồn dập kéo đến, trong lòng hiện tại nóng như lửa đốt, cùng chuyện lúc nãy dồn lại, cuồng cuộn dữ dội, vô cùng tức giận.
Chỉ duy có một người hoàn toàn bất động, Liễu Yên Nhược không hề quan tâm đến tình hình bên trong, trong lòng nàng trống trãi, hoàn toàn không để ý