Kỳ Tử Nhạc lựa thời cơ rời kỳ sơn thật hay, ngay đúng lúc biến cố xảy đến, trên đường đi gương mặt tươi tắn ánh mắt sáng rực, tâm trạng quả thực rất rất tốt, hướng nàng đi chính là kinh thành, chỉ sợ đặt chân vào hoàng cung gương mặt hiện tại sẽ không còn giữ được.
Chiều tối nàng đến được kinh thành, đêm đó liền xuất hiện ở Kim Ninh, khó khăn lắm mới một mạch lẻn vào tẩm cung hoàng hậu.
Bước chân gấp gáp đột ngột khựng lại, môi cười có chút cứng nhắc, trong phòng rất tối, bóng tối chiếm gần hết căn phòng, đèn thấp ít hơn thường khi, chỉ có một điểm sáng nho nhỏ.
Phút chốc lấy lại bình tĩnh, trấn an bản thân, Kỳ Tử Nhạc vẫn giữ nguyên tâm trạng vui vẻ, đinh ninh cho rằng Dạ Vi Tước chắc là đã đi nghỉ, trong đầu còn định sẽ cho nàng một bất ngờ.
Đẩy cửa bước vào phòng, đèn tuy mờ, nhưng đủ để thấy trong phòng không có người.
Suy nghĩ một hồi rốt cục cũng thấu đáo được mọi chuyện, trong đầu có rất nhiều câu hỏi mà đã có câu trả lời nổi lên.
Chẳng phải hoàng thượng hắn sinh bệnh sao? Dạ Vi Tước là đến chăm sóc cho hắn? Dù là vậy đi nữa nhưng trời đã trễ như vậy nàng ấy vẫn chưa về, chẳng lẽ định ở cùng một chỗ với hắn?
Suy nghĩ là vậy nhưng vẫn chưa tận mắt làm sao dám khẳng định, dám chắc mọi thứ.
Có khi Tước nhi nàng đi đâu không chừng, Kỳ Tử Nhạc tự an ủi bản thân mình. Mệt mỏi nằm trên bàn đặt giữa phòng, cố gắng tịnh thần một chút, nhưng cũng không làm được, nhắm mắt lại trong đầu sẽ không kiềm chế được mà diễn ra nhiều thứ.
Cứ như vậy kéo dài rất lâu, người trong mong trở về vẫn chưa chịu trở về, mà giờ này tất cả mọi người hẳn đã chìm trong giấc ngủ say, một điều khẳng định rằng người sẽ không trở lại.
Kỳ Tử Nhạc càng suy nghĩ càng tự suy tưởng ra nhiều thứ kinh hãi hơn nữa, lúc nãy mang tâm trạng vui vẻ hớn hở khi sắp gặp nàng bao nhiêu thì bây giờ cả người lạnh lẽo cứng nhắc bấy nhiêu, có cảm giác máu huyết ngưng tụ không thông được.
Chẳng phải lúc nào cũng là Quý phi bên cạnh hắn sao? Như thế nào Dạ Vi Tước lại ở lại tẩm cung của hắn. Hắn có làm gì nàng không?
Càng nghĩ người Kỳ Tử Nhạc càng nóng, như lửa sắp thiêu đốt, nhưng lại bất lực, hoàn toàn bất lực.
Kỳ Tử Nhạc chỉ có thể chịu đau mà không làm gì được, xông vào tẩm cung hoàng đế tìm kiếm nữ nhân của mình sao? Nếu không phải vì Dạ Vi Tước vẫn thường hay thuyết giáo với mình, một câu cũng sửa hai câu cũng sửa cái nào tốt cái nào không tốt, đem bản tính nóng nảy hồ nháo của mình kèm kẹp lại, luôn đem mấy cái đạo lí phải phép ra thuyết cho mình nghe, hại bản thân không muốn thấu nhưng cũng thấm rồi, với bản tính của nàng sớm một đao chém chết tên hoàng đế đó.
Kỳ Tử Nhạc vẫn ở đó chờ, ngồi một lúc không chịu được đành phải lên giường của nàng nằm, nhưng cũng không xong, từ gối đầu cho đến tấm chăn tất cả mọi thứ đều mang theo mùi hương quen thuộc, lâu ngày sinh ra nhớ nhung làm sao mà chịu cho được, nàng thật sự nhớ Dạ Vi Tước, nhớ đến sắp phát điên lên.
Cứ như vậy kéo dài đến gần sáng người vẫn ngồi ở kia đầu tựa lên bàn, thao thức cả một đêm không ngủ được.
Kỳ Tử Nhạc nằm buồn bã ở trên bàn, mệt mỏi mà ngủ quên, chỉ vừa chợp mắt một lúc, trời đã sáng hơn, người muốn trở về thực sự đã trở về.
Cửa phòng mở toan ra, ánh sáng len vào trong, chiếu rọi mọi thứ, mi mắt Dạ Vi Tước có phần hơi mệt mỏi sụp xuống nhưng chứng kiến cảnh này đôi ngươi không thể không mở to bất ngờ, Kỳ Tử Nhạc sao lại ngồi ở đó? Mặt trời chỉ vừa lên cao thôi.
Dạ Vi Tước nhẹ nhàng bước đến gần hơn, nhìn rõ gương mặt kia hơn.
Kỳ Tử Nhạc giật mình tỉnh giấc, mơ màng đưa tay dụi dụi mắt, không biết mình ngủ quên từ lúc nào, ngủ được bao lâu, đến khi đưa mắt sang mới phát hiện một thân y bên cạnh, vội vàng đưa mắt nhìn lên, bắt gặp gương mặt quen thuộc, giống như đứa nhỏ vì được cho kẹo mà mắt trở nên sáng rực. Kỳ Tử Nhạc cầm vội tay Dạ Vi Tước vui mừng nói.
"Tước nhi...Tước nhi..."
"Nàng đến đây từ lúc nào? Giường ở kia không nằm lại nằm trên bàn?" Dạ Vi Tước nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt ẩn ẩn đau lòng, miệng đặt câu hỏi nhưng trong đầu đã hình dung câu trả lời, có lẽ là đêm hôm qua.
Kỳ Tử Nhạc nghe câu hỏi, trong đầu lập tức căng ra tìm câu trả lời, cuối cùng đáp: "Ta chỉ vừa đến lúc nãy thôi, không biết là nàng đi đâu mới ngồi ở đó chờ, không ngờ lại ngủ quên lúc nào không biết."
Dạ Vi Tước nhìn kĩ biểu hiện gương mặt của nàng để xác thực, đến giờ phút này, đã rất lâu rồi cũng đủ để thấu hiểu, nếu Kỳ Tử Nhạc nói dối cho dù che đậy kỉ đến mức nào nàng vẫn cảm nhận được, cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Dù vậy Dạ Vi Tước cũng không biết làm sao mới được, nàng thừa biết Kỳ Tử Nhạc biết, nhưng nàng ấy đã không đề cập đến, khiến cho nàng không phải khó xử, vậy thì tốt nhất là cho qua.
Với bản tính hồ nháo nóng nảy chiếm hữu cao mình, Kỳ Tử Nhạc nhắm mắt cho qua, quả thật là chuyện khó tin, nhưng hôm nay nàng thực sự đã làm, bởi vì nàng không muốn biết thật hư.
"Tước nhi không nói chuyện này nữa, ta giúp nàng trang điểm có được không?" Kỳ Tử Nhạc nhìn Dạ Vi Tước suy tư mau chóng đánh đổi sang chuyện khác, nhìn gương mặt trong trẻo chưa được trang điểm, lại nổi lên cảm giác muốn giúp nàng, cái này cũng có thể xem là đánh dấu chủ quyền đi, Dạ Vi Tước là của mình cơ mà.
Dạ Vi Tước vừa gật đầu xong đã bị nàng nắm lấy cổ tay kéo đến ngồi trước gương đồng.