Dọc đường đi, nhìn bức hoạ nam trang vừa quen vừa lạ của mình ở khắp nơi mà sinh ra nhiều cảm xúc phức tạp, vốn dĩ đã quen với việc trở thành trọng tội của triều đình. Nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng có cảm giác chua xót như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến sắp phải gặp Dạ Vi Tước, cảm giác kinh khủng lại bủa vây lấy, Dạ Vi Tước rốt cục sẽ tuyên án mình như thế nào? Nàng phải làm sao giải thích những chuyện này, xúc cảm lành lạnh lấn áp cơ thể mỏng manh khiến cho người Kỳ Tử Nhạc run bần bật.
Hoàng cung xa hoa rộng lớn nay đã thay đổi rất khác với trước kia, không còn lỏng lẻo, không còn tự do, tất cả bây giờ đều là nghiêm ngặt đến không kẻ hở. Khắp nơi đều là người và người, muốn trà trộn đột nhập vào rất khó, nhưng nếu đó là điều Kỳ Tử Nhạc muốn, khó mấy cũng không thể ngăn cản được nàng.
Cuối cùng vẫn thấy được thân ảnh kia xuất hiện trong góc khuất ở hoàng cung.
Lấy hết can đảm bước đi, nhẹ nhàng bay qua tường thành tiến về phía tẩm điện nơi có người cất giữ tâm tư trái tim của mình, cũng giống như mọi khi nàng vẫn thường làm nhưng hôm nay đã khác, mọi thứ bây giờ quá đỗi nặng nề, như có tảng đá thật lớn đè trên vai mình, đè nát cả tâm tình.
"Tước..nhi..."
Không gian yên ắng đến đáng sợ, tiếng gọi yếu ớt cất lên, giọng nói trong trẻo lập tức vang vọng trong căn phòng cô tịch, đánh thức người ngôi suy tư vô hồn ở kia.
Nhìn người mình yêu trong tình cảnh này, nhìn ánh mắt vô hồn khi ngẩng đầu lên, sâu hút không thấy đáy, giống như xuất hiện thứ gì đó vô hình ngăn cách, trái tim Kỳ Tử Nhạc càng bị bóp chặt hơn. Dạ Vi Tước tiều tụy quá, sao lại như vậy, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
"Mọi chuyện không phải như nàng nghĩ, nàng phải tin ta, nhất định phải tin ta!" Kỳ Tử Nhạc nghẹn ngào nhấn mạnh lời nói, ánh mắt lộ rõ lo sợ khẩn trương.
Kích động muốn bước đến nắm lấy tay người trước mặt phân trần, nhưng đôi chân chỉ động một chút đã bắt gặp ánh mắt khiến cho nàng bất chợt trùng bước.
"Kỳ Tử Nhạc, ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe! Những lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa."
Nhìn thân ảnh trước mắt, Dạ Vi Tước thực sự hỗn loạn, tức giận xâm chiếm lấy lí trí.
"Tước nhi..." Lần này Kỳ Tử Nhạc lấy hết can đảm, vội bước đến nắm chặt lấy tay Dạ Vi Tước muốn giải thích, "Ta làm sao có thể làm ra được chuyện đó!? Nàng phải là người hiểu ta nhất cơ mà !?"
"Kỳ Tử Nhạc, ngươi có biết ta đã cầu mong chuyện này không phải là sự thật biết chừng nào không? Nhưng chứng cứ rành rành như vậy ngươi bảo ta phải làm sao đây!?"
Dạ Vi Tước nóng giận giựt mạnh tay khỏi tay Kỳ Tử Nhạc, đôi mắt đoẻ hoe chăm chăm nhìn Kỳ Tử Nhạc. Cho đến bây giờ nghĩ nàng cũng không dám nghĩ là Kỳ Tử Nhạc, chuyện này thật quá mức tưởng tượng.
"Nàng phải nghe ta giải thích..." Kỳ Tử Nhạc bị sự thịnh nộ của Dạ Vi Tước làm cho phát hoảng, Dạ Vi Tước thật sự nghĩ nàng là người làm ra mọi chuyện sao? Ta yêu nàng đến mức nào, nàng không cảm nhận được sao? Những chuyện ta làm không đủ lớn để chứng minh sao?
Kỳ Tử Nhạc chưa kịp nói tiếp đã bị Dạ Vi Tước dùng lời ngăn lại.
"Kỳ Tử Nhạc, ta chỉ hỏi ngươi một câu..." Dạ Vi Tước nói xong, lấy từ trong áo ra tấm ngọc bội xanh tím lắp lánh đưa đến trước mặt Kỳ Tử Nhạc, "Cái này có phải của ngươi không?"
"Tại sao nàng lại có...?" Ngọc bội vừa lấy ra từ tay Dạ Vi Tước làm cho gương mặt Kỳ Tử Nhạc biểu lộ bất ngờ cùng khó tin.
"Kỳ Tử Nhạc trả lời đi, có phải của ngươi hay không? Có phải không thể giả mạo nó được có đúng không!?" Dạ Vi Tước lại tiếp tục ngắt lời Kỳ Tử Nhạc, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm liên tục vang lên cùng gương mặt lãnh đạm, mắt phượng đanh lại, làm cho người ta không tự chủ mà lạnh theo.
"Đúng vậy là của ngọc bội ta, không thể làm giả được."
Nhận lấy ngọc bội trên tay xem xét kĩ càng, nó chính là của nàng, thật sự là của nàng. Nhưng rõ ràng nàng nhớ đã làm rơi nó từ rất lâu rồi, bây giờ lại nằm trên tay của Dạ Vi Tước.
"Ngọc bội này là đêm hôm đó hạ nhân nhặt được khi đuổi theo đám người đột nhập vào phủ, tất cả bọn chúng đều mặc hắc y có thêu đại bàng lớn trên áo. Kỳ Tử Nhạc ngươi giải thích làm sao đây?"
Dạ Vi Tước nắm chặt tay, đau đớn cứ như vậy tiếp diễn không hồi kết. Nàng phải làm sao mới được, có lẽ đã đến lúc buông tay, chuyện này vốn không thể tiếp tục được nữa.
"Ta...ta..." Kỳ Tử Nhạc lắp bắp, ánh mắt cũng thực lo lắng hoảng loạn, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn đắng không nói được.
"Ta và ngươi xem như đã hết nợ, xem như ta trả hết nợ cho ngươi. Kỳ Tử Nhạc, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Dạ Vi Tước nói dứt lời. Kỳ Tử Nhạc muốn nói gì đó nhưng chưa kịp đã nghe nàng gọi Cung Sa Lạc Mạn.
Cung Sa, Lạc Mạn theo đó bước vào phòng, vốn dĩ các nàng đã biết Kỳ Tử Nhạc đột nhập nhưng phải để cho nàng cùng thái hậu một lần nói chuyện rõ ràng nên mới không truy.
Dạ Vi Tước hạ quyết tâm đoạn tuyệt, lúc gọi Cung Sa Lạc Mạn đã xoay người tránh mặt Kỳ Tử Nhạc.
Một cái thở nhẹ, đôi mắt trầm xuống, môi mấp máy không thành lời, nghe được một câu ân đoạn nghĩa tuyệt, trái tim tưởng chừng vỡ vụn. Ân đoạn nghĩa tuyệt, thì ra đây là thứ Dạ Vi Tước muốn, đến bây giờ mọi thứ giống như sụp đổ hết, một chút mơ tưởng vị trí của mình trong lòng nàng cũng tiêu tan. Tưởng chừng đã có được tâm nàng trái tim nàng nhưng đến cuối cùng dễ dàng vứt bỏ như vậy...Kỳ Tử Nhạc không đáng một phân lượng nào cả, nói ân đoạn liền ân